Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1007 - Chương 1007: Sống Chết Trong Nháy Mắt (1)

Chương 1007: Sống chết trong nháy mắt (1) Chương 1007: Sống chết trong nháy mắt (1)Chương 1007: Sống chết trong nháy mắt (1)

Người có thể vào Nhập Hư cảnh đều là rồng phượng trong cõi người.

Phong Huyền tu hành hơn hai trăm năm, Nhập Hư tám mươi mấy năm, đã tu ra ba thần thông về gió, phong chú, tê phong, hóa phong.

Năm đó hắn ta mang đệ tử vào Yên Lam Giới nhưng bị mất một đệ tử chân truyền, trở lại khó tránh bị các trưởng lão trong môn chê trách, điều này khiến hắn ta luôn nhớ kỹ Lâu Cận Thần.

Nhưng Lâu Cận Thần lại một lần nữa xuất hiện, mời Phong Huyền đánh một trận, hắn ta vừa tức giận vừa cảm thấy đối phương cuồng vọng tự đại muốn chết.

Phong Huyền không suy nghĩ lâu liền giao hẹn thời gian, hắn ta muốn cho đổ máu trong trời sao, đến lúc đó hắn ta sẽ truyền đầu của Lâu Cận Thần khắp Yên Lam Giới.

Trong Yên Lam Giới, chỉ vài người biết Lâu Cận Thần quyết đấu với trưởng lão Phong Chi Cốc, bên ngoài Yên Lam Giới có một dải thiên thạch, có nhiều người đứng trên thiên thạch to ở vòng ngoài dải thiên thạch. Bọn họ là các môn phái giới ngoại bị phái đến Yên Lam Giới làm chấp sự, ai nấy đều có tu vi Hư cảnh, đều là mới lên cảnh giới, tới đây làm nhiệm vụ môn phái, đương nhiên là vì nơi này hơi cấp thấp, an toàn hơn chút, bọn họ tới nơi này cũng là vì tu pháp. Khi bọn họ biết chuyện của Lâu Cận Thần thì rất hưng phấn, nhân vật thiên tài trong tiểu giới so đấu với trưởng lão của môn phái lớn giới ngoài, tăng thêm sắc màu trong cuộc tu hành cô đơn của họ. Đương nhiên, chấp sự của Phong Chi Cốc Vương Truyền Quần không hưng phấn như người khác, ngược lại hơi lo, bởi vì hắn ta cảm thấy Lâu Cận Thần rất đáng sợ, cụ thể đáng sợ như thế nào thì hắn ta không nói được. Vương Truyền Quần so sánh Lâu Cận Thần với các trưởng lão trong môn, cảm thấy Lâu Cận Thần không thua gì một số trưởng lão. Vương Truyền Quần đứng đằng trước nhất thiên thạch, nhìn thấy trong hư không phía trước có một luồng gió trống rỗng chui ra, ngay sau đó, nhìn thấy một luồng sáng bắn ra, ánh sáng xanh kia khác với ánh sáng khác. Nói là một luồng sáng càng giống là gió, gió tụ thành ánh sáng, Vương Truyền Quần nhìn thấy một cây thoi trong gió. Vương Truyền Quần nhận ra đó là Tốn Phong Tịch Ma Thoa trong môn, hắn ta yên lòng, điều khiển Tốn Phong Tịch Ma Thoa đột phá di chuyển siêu nhanh, giết địch càng nhanh, các đời đệ tử Phong Chi Cốc từng mượn nó để tru sát cường địch. Có hai người xuất hiện xuất hiện dưới ánh sáng thoi, trong đó một vị đúng là trưởng lão Phong Huyền, một vị khác là nữ nhân, Vương Truyền Quần nhìn thấy lập tức tiến lên chào. Gió nổi lên quanh người, Vương Truyền Quần cùng luồng gió xuất hiện trước mặt hai người:

"Đệ tử Vương Truyền Quần bái kiến Dư trưởng lão, Phong trưởng lão."

Khi Vương Truyền Quần nhìn thấy Dư trưởng lão thì đã xác định hôm nay nhất định không có sơ sẩy gì. Bởi vì Dư trưởng lão là tồn tại mạnh hơn trưởng lão Phong Huyền, có nàng hộ giá cho Phong Huyền, dù xảy ra ngoài ý muốn cũng kịp nhúng tay cứu vãn."Được rồi, trước tiên ngươi hãy tránh ra một bên. Lần này ta và Phong Huyền trưởng lão đi cùng nhau là bởi vì muốn đi Nam Đàm Tỉnh Vực làm việc, đúng dịp tiện đường."

Dư trưởng lão nhìn thấy có nhiều người đứng trên dải thiên thạch nên nói như vậy. Hiển nhiên, nàng không muốn khiến người ta cho rằng Phong Chi Cốc sợ Lâu Cận Thần, cư nhiên hai vị trưởng lão cùng đến, còn cần một vị trưởng lão hộ giá hộ tống. Lúc này Phong Huyền nói:

"Ba mươi năm trước, Lâu Cận Thần này vô cớ giết chết một đệ tử của tông môn ta, ta không tìm ra dấu vết của hắn, để hắn lẩn trốn hơn ba mươi năm. Nhưng bây giờ hắn lại xuất hiện, khiêu chiến ta, có lẽ là vì cảm thấy mình đã tu luyện thành công, nên có ảo tưởng."

Một số người khác cũng đồng tình với lời nói của hắn ta, nhưng hầu hết họ chỉ đứng chào từ xa. Phong Huyền không nói gì nữa mà hỏi:

"Lâu Cận Thần có ở đây không?"

"Đến rồi, ta nhìn thấy hắn mang theo mây gió bay lên trời, lại biến thành cầu vồng ra giới vực, ở trong ánh sáng nằm ở giữa mặt trời và mặt trăng."

Vương Truyền Quần nói. Vương Truyền Quần gần như đi theo sau Lâu Cận Thần ra giới vực, biết Lâu Cận Thần ở trong ánh sáng đó, nhưng giờ không thấy nữa. Phong Huyền hỏi như vậy là vì không phát hiện.'Phong sư đệ không thể sơ ý, người này thoạt trông độn thuật cực tốt."

Dư trưởng lão đột nhiên mở miệng nói, nàng cư nhiên cũng không cách nào tìm được chân thân của Lâu Cận Thần. Phong Huyền nói:

"Ta biết, hiện tại hắn có thể trốn tránh, đợi lát nữa đánh nhau thì sao tránh được? Hắn mà lộ mặt là phải chết."

Phong Huyền tự tin, tự tin đó đến từ pháp thuật của mình, cũng vì hắn ta có mang theo pháp bảo. Phong Huyền lắc người hóa thành luồng gió bay tới mảnh ánh sáng giữa mặt trời và mặt trăng. Phong Huyền cao giọng nói:

"Lâu Cận Thần, ngươi giết đệ tử của Phong Chỉ Cốc, lão phu chưa tìm ngươi mà ngươi đã hẹn lão phu đến đây, hiện tại lại lẩn trốn trong ánh sáng, nếu như sợ hãi thì cứ núp tiếp hơn ba mươi năm đi, cần gì thả ra cuồng ngôn."
Bình Luận (0)
Comment