Chương 1008: Sống chết trong nháy mắt (2)
Chương 1008: Sống chết trong nháy mắt (2)Chương 1008: Sống chết trong nháy mắt (2)
Phong Huyền dứt lời, một người từ từ hiện ra trong ánh sáng, nói:
"Không nhìn thấu độn thuật của ta thì cứ thừa nhận, cần gì nói những lời dát vàng lên mặt mình."
"Ha ha, Lâu Cận Thần, lão phu nghĩ tình ngươi là nhân kiệt trong Yên Lam Giới, lại có khế ước với đạo hữu Tố Nguyệt Cung, không tiện vào giới, nếu ngươi cứ trốn trong giới thì lão phu không thể làm gì ngươi, hôm nay ngươi lại ra ngoài, lão phu sẽ cho ngươi biết Tinh Vũ rộng lớn, dạy ngươi đạo làm người xử thế."
Lâu Cận Thần đưa lưng về phía ánh sáng mặt trời mở miệng nói:
"Tốt, xin chỉ giáo."
Tùy theo hắn mở miệng, quanh thân bùng nổ ánh sáng. Ánh sáng hòa vào ánh mặt trời, Phong Huyền nhìn thấy, đồng thời cảm nhận được một mối nguy hiểm mãnh liệt. Phong Huyền đón ánh nắng, không thấy được gì, hắn ta trong lòng hơi giật nảy mình, hóa thành một luồng gió bay lên, nhưng gió vẫn bị ánh nắng chiếu trúng. Phong Huyền như nhìn thấy ánh sáng mặt trời hội tụ trong vô hình hóa thành mặt trời rực rỡ. Không, đây không phải là mặt trời rực rỡ mà là ánh kiếm. Phong Huyền lập tức ném ra Tốn Phong Tịch Ma Thoa. Vang tiếng gió rít, tất cả người đều nhìn thấy đột nhiên có một mảnh ánh sáng hội tụ trên đầu Phong Huyền. Rất nhiều người không ngờ rằng Lâu Cận Thần sẽ tấn công nhanh chóng và bạo lực như vậy, bọn họ nghĩ đổi lại là mình cũng phản ứng không kịp, còn chưa ném ra pháp bảo đã bị giết. Vang tiếng gió rít, một chiếc thoi đen bắn về phía ánh sáng rực rỡ, chợt nghe tiếng kiếm rung khẽ. Sau đó mọi người nhìn thấy trong ánh mặt trời dường như có một đường bóng tối, đó là hình dáng của một người. Người đàn ông bị gió thổi hiện ra hình dạng. Không biết khi nào, cư nhiên có người xuất hiện ở nơi đó, kiếm xẹt qua luồng gió.'Sao ngươi dám!"
Dư trưởng lão hét lên, hai mắt mở to, tay đã vung ra, hai con dao gió rực rỡ bay ra. Khi mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Gió kia rít gào hóa thành gió mạnh, từng luồng gió như dao, nhưng kiếm của Lâu Cận Thần vẫn cắt đứt một làn gió, tìm ra luồng gió định bỏ chạy. Mọi người nhìn thấy một cái đầu bị ném ra từ hư không, đó là đầu của trưởng lão Phong Huyền, không ngờ hắn ta trốn trong gió vẫn bị chém đứt đầu."Cái này ..."
Mọi người đều bị sốc."Lâu mỗ đã lĩnh giáo pháp thuật của trưởng lão."
Thân thể của Lâu Cận Thần hợp nhất với ánh kiếm rực rỡ, ánh sáng nhảy lên né hai luồng đao gió bắn tới. Khi Lâu Cận Thần muốn thừa cơ đoạt thoi đen thì trong lòng hắn dâng lên một mối nguy hiểm mãnh liệt, hắn nhìn thấy Dư trưởng lão chỉ tay về phía mình. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm giác ngũ tạng lục phủ như bị dao cắt, như có gió thổi trong nội tạng, từng luồng gió đều là dao nhỏ sắc bén. Lâu Cận Thần vội giữ niệm trong người, vung kiếm hóa cầu vồng bay đi, hắn không trở lại Yên Lam Giới mà bay về phía trời sao xa xăm. Dư trưởng lão biến thành gió bay đi, nhìn độn quang chớp mắt đã mất hút, trong mắt tràn ngập sát ý. Nàng tới đây không chỉ là ghé qua, còn là để bảo vệ, vì không để trưởng lão trong môn lật thuyền trong mương, hơn nữa đã cực kỳ trọng thị cho mượn Tốn Phong Tịch Ma Thoa, nhưng Phong Huyền vẫn bỏ mạng. Hơn nữa Dư trưởng lão không kịp cứu, nàng hóa thành gió bay lên quấn lấy Tốn Phong Tịch Ma Thoa, chớp mắt đã luyện hóa, tiếp đó Tốn Phong Tịch Ma Thoa biến thành một luồng sáng đen đuổi theo phương hướng Lâu Cận Thần chạy trốn. ... Lâu Cận Thần mặc dù không nhìn thấy người đang đuổi theo mình ở phía sau, nhưng hắn có thể cảm giác được mối nguy hiểm tiềm ẩn vẫn chưa biến mất. Gió còn thổi trong người, dù bị pháp niệm của Lâu Cận Thần kiềm chế nhưng không thể kiểm soát gió thổi trong các nội tạng. Gió này khác với ý chí Bí Linh xâm nhập tâm linh. Gió thành từng cuộn trong ngũ tạng, chém nát một cuộn thì nó chui vào chỗ khác tiếp tục tụ thành cuộn. Gió này đáng ghét còn hơn lúc Lâu Cận Thần bị nguyền rủa, lúc ấy tu vi của hắn không bằng hôm nay, nếu bây giờ hắn bị trúng phong chú của Phong Huyền thì tuyệt đối chịu đựng được. Lâu Cận Thần cố gắng hóa giải bằng âm dương bảo bình pháp, làm tốc độ bay chậm lại, hắn cảm giác được nguy hiểm đang đến gần phía sau. Hắn biết trong cơ thể mình có phong chú của đối phương, nếu không thể đánh tan gió thì khó mà thoát khỏi tu sĩ của Phong Chi Cốc này. Lâu Cận Thần vươn tay vạch hư không, hư không trước mắt như bị xẻ ra một khe cửa, hắn lắc người chen vào rồi biến mất. Dư trưởng lão đi theo phía sau cảm giác được Lâu Cận Thần đột nhiên đi xa, càng lúc càng xa, sau vài lần thì Lâu Cận Thần đã rất mơ hồ trong cảm giác của nàng. Dư trưởng lão nhíu mày. Hai môn độn thuật của Lâu Cận Thần đều cực tốt, đều là độn thuật hàng đầu trong thiên địa, điều này khiến nàng phi thường ngoài ý muốn. Nàng biết mình khó mà bắt kịp Lâu Cận Thần. Dư trưởng lão thu lại Tốn Phong Tịch Ma Thoa, đi hướng khác.