Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1009 - Chương 1009: Trời Sao Kỳ Dị

Chương 1009: Trời sao kỳ dị Chương 1009: Trời sao kỳ dịChương 1009: Trời sao kỳ dị

Lâu Cận Thần cảm thấy nguy hiểm phía sau đang xa dần, hắn chui vào dãy thiên thạch, chọn một thiên thạch bằng phẳng mà bí ẩn, ngồi xếp bằng trên đó, tu hành âm dương bảo bình pháp để hóa giải phong chú trong người.

Thiên thạch bay trong bóng tối bao la, trời sao vô biên với màu chính là đen, nhưng nhìn xa hơn sẽ thấy ánh sáng rực rỡ.

Dải thiên thạch này giống con rắn đen tiến lên theo quỹ tích nào đó trong trời sao.

Lâu Cận Thần ngồi ở đó, không có tham chiếu, không đồng hồ ghi lại thời gian, nhưng hắn biết chính mình ngồi ở đây đã một năm lẻ ba tháng.

Gió trong người rốt cuộc bị đánh tan. Trong quá trình giải quyết nó, hắn đã lĩnh ngộ rất nhiều về gió. Nhưng đối với Lâu Cận Thần, mặc dù nó có thể mở rộng tầm nhìn kiếm thuật của hắn, nhưng nó không cải thiện được kiếm thuật của hắn. Kiếm thuật của hắn rõ ràng đã đạt tới trình độ thâm sâu, mỗi bước tiến về phía trước đều vô cùng khó khăn. Lâu Cận Thần vạch hư không, hư không giống như mở ra khe cửa cao cỡ một người, hắn nghiêng người chui vào trong và biến mất. Khi hắn xuất hiện trở lại, hắn đã ở trong một mảnh tỉnh vực rất xa, hắn đưa mắt nhìn, không có gì che chắn, nơi nào bị hắn nhìn là có thể đi tới đó. Hắn phát hiện phần lớn đều là hành tinh bỏ hoang không chút linh cơ, hắn đi rồi ngừng ở nơi trống trải đó, ước chừng đi gần một tháng, dọc đường đi hắn đều làm ký hiệu, thông qua những ký hiệu này hắn có thể cảm giác được chính mình đi qua đường nào rồi. Đột nhiên có một ngày, hắn cảm giác tiếng sóng khó nghe được bằng tai. Sóng đó là âm thanh nhưng rất nhỏ, Lâu Cận Thần cảm giác được nguy hiểm, thế là lập tức núp sau một mảnh thiên thạch, màng nhĩ của hắn bị âm thanh chói tai tấn công.

Âm thanh này giống như trực tiếp chui vào trong lòng, hắn đóng kín nhĩ thức, giữ chặt tâm niệm, nhưng trong tích tắc đó tai và mũi đều đổ máu. Hắn không biết đây là âm thanh gì, sau khi nó ngừng, hắn leo lên đỉnh cao nhất của dải thiên thạch, trông thấy cảnh tượng khiến hắn khiếp sợ. Hắn nhìn thấy một con cự kình bơi trong trời sao, toàn thân nó tỏa ra ánh sáng nhạt thần bí, mỗi lần nó quấy là vĩ và vây cá đều sẽ có ánh sáng vô hình tuôn đi bốn phương tám hướng, nó giống như có thể khuấy động lực hút không chỗ không ở của Tinh Vũ, nương lực hút đó tiến lên. Hơn nữa, hắn còn nhìn thấy trên lưng cự kình có mảng đen, nhìn kỹ thì hắn cho rằng hẳn là một tòa thành trì.

Một con cự kình cống một tòa thành trì lang thang trong Tinh Vũ? Hắn lòng máy động, bước ra một bước đã đến gần cự kình. Cự kình vẫy đuôi, sau đó xuất hiện ở nơi xa xăm. Hắn cẩn thận tới gần, lần đầu tiên thấy vật khổng lồ trong Tinh Vũ, khiến hắn không thể không cẩn thận. Đột nhiên, hắn phát hiện dường như có nhiều người đi theo sau cự kình kia. Lâu Cận Thần lại đến gần hơn để nhìn kỹ, bọn họ xác thực là con người. Lúc này, trong đó có một người nhìn qua. Người kia búi tóc, bộ dạng gọn gàng sạch sẽ, hắn ta nhìn thấy Lâu Cận Thần, ngoắc hắn lại. Lâu Cận Thần không có động, nhưng hắn ý động. Trong khoảnh khắc, hắn cảm giác chính mình giống như bị câu hồn. Trong lòng hắn sinh ra một chút nguy hiểm, lập tức kiềm chế tâm niệm, người kia đã bước ra một bước đến trước mặt hắn."Gặp Côn Thần là cơ duyên, đi theo chúng ta cùng thể hội diệu pháp của Côn Thần đi."

Lâu Cận Thần không quan tâm, hắn thậm chí không nhìn thẳng vào mắt đối phương, vì lúc nấy nhìn từ xa thấy đôi mắt của đối phương xanh mượt, bên trong như có ba con ngươi, có sức hút mất hồn phách. Lâu Cận Thần lần đầu đi trong Tinh Vũ, nhưng nhiều năm qua gặp vô số kỳ dị, có một nguyên tắc ngầm là đối mặt chưa biết thì cố gắng hết sức kiềm chế tâm niệm đừng để ý, đừng giao lưu, đối phương sẽ tự động rời đi. Nếu đối diện, đối thoại thì sẽ bị bám lấy, hắn vốn cho rằng đây là một người bình thường, hiện tại lại có thể khẳng định là không phải.

"Đi thôi, Côn Thần không chờ đâu!"

Người này nhìn thoáng qua cự kình sắp đi xa, vẻ mặt sốt ruột. Lâu Cận Thần vẫn chỉ gục mặt xuống giữ chặt tâm niệm, lỗ tai nghe thấy đối phương sốt ruột thúc giục rồi đột nhiên biến mất. Lúc này, Lâu Cận Thần mới ngước đầu nhìn cự kình đã đi xa, có một đám người đi theo cự kình, giống như cá nhỏ theo cá voi trong biển. Trực giác mách bảo Lâu Cận Thần rằng người' kia đã quay lại, hắn phát hiện trong đó có một người quay đầu xem chính mình, trong mắt tràn đầy căm hận, người này mặt khô quất, chỉ có đôi mắt còn giữ hoạt tính, trong mắt tràn đầy oán hận kỳ dị. Lâu Cận Thần đi theo từ xa, hắn muốn nhìn xem cự kình này rốt cuộc đến đâu, nhưng hắn cố gắng không quá gần, chỉ ở phạm vi xa nhất †ầm nhìn, hắn sợ chính mình tới gần sẽ giống những người này bị giam cầm quanh cự kình không thể thoát khỏi. Đột nhiên lại một âm thanh thần bí vang lên, hắn cảm giác được nguy hiểm, núp phía sau thiên thạch giảm bớt áp lực trực diện âm thanh kia, khi đi ra thì không thấy cự kình đâu nữa.
Bình Luận (0)
Comment