Chương 1063: Thương (1)
Chương 1063: Thương (1)Chương 1063: Thương (1)
"Đạo hữu theo ta."
Cơ Băng Nhạn nói xong biến thành ánh trăng vẽ đường cong nhẹ nhàng trong hư không rơi vào kim thuyền.
Lâu Cận Thần cũng biến thành một luồng sáng lấp lánh bay vào trong.
Vừa vào kim thuyền, thân thể thu nhỏ, Lâu Cận Thần phát hiện trong thuyền rất tinh mỹ, có bình phong, rèm, dây rũ xuống, có tranh.
Lâu Cận Thần nhìn liền biết chúng là pháp bảo.
"Vào U Vọng cần có lộ dẫn."
Cơ Băng Nhạn nói:
"Lộ dẫn này có thể là thành trì trong U Vọng cho, cũng có thể là đồ vật trong đó, nếu không thì chúng ta sẽ đến nơi xa lạ, có lẽ rơi vào nguy hiểm và đáng sợ nào đó."
Cơ Băng Nhạn nói xong tay cầm một miếng ngọc bài, bị nàng làm nổi lên huyền quang, pháp quang trên người nàng hòa hợp với kim thuyền. Kim thuyền dâng lên bảo quang, trong khoảnh khắc đó vọt lên, nháy mắt chui phá hư không, biến mất khỏi mật thất này. Mắt Lâu Cận Thần sáng lấp lánh nhìn, không cảm thụ được gió nhưng dường như nghe tiếng gió rít. Trong mắt của hắn nhìn thấy dường như là thế giới thực bị phá tan, đang không ngừng thụt lùi. Trước mắt bỗng tối sầm, hắn biết đã đi vào U Vọng. Màu đen này khác với Tinh Vũ. Đen trong Tinh Vũ có tia sáng, có thể nhìn thấy ngôi Sao xa gần, ngôi sao gần sẽ to, xa thì chỉ có tia sáng. Còn ở đây là đen đặc. Đen như mực không thể hòa tan. Nơi này giống như không có cái gì, nhưng nếu có người nói cho hắn, trong bóng tối này có thể nảy sinh hết thảy thì hắn tin ngay.
Kim thuyền như tia sáng vụt qua bóng tối, dường như bị lực lượng nào đó chỉ dẫn đi về một hướng. Đột nhiên, trước mắt sáng ngời, bọn họ giống như từ dã ngoại hắc ám đi vào ánh sáng, Lâu Cận Thần nhìn thấy một thạch đài lớn. Trên thạch đài có lỗ hổng như cửa, hắn nhìn thấy có kim thuyền chui vào trong.
Cái thứ hai nhìn thấy là bầu trời, chín màu sắc đan xen cấu thành thiên địa này.
Kim thuyền của hắn cũng chui vào lỗ hổng, trước mắt lại sáng ngời, trước mặt là thành trì lớn, kim thuyền của họ đậu trước cổng thành."Tới rồi, xuống thuyền đi."
Trong giọng nói của Cơ Băng Nhạn có chút đắc ý, bởi vì nàng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâu Cận Thần. Được thấy vẻ ngạc nhiên của Lâu Cận Thần là điều đáng giá vui vẻ. Cơ Băng Nhạn biến thành ánh trăng bay ra kim thuyền, Lâu Cận Thần theo sát sau đó. Nàng vung tay áo, kim thuyền hóa thành vệt sáng chui vào tay áo của nàng. Lâu Cận Thần ngước đầu nhìn cổng thành. Trên cửa viết hai chữ Huyền Thiên.
Cơ Băng Nhạn nói:
"Trong U Vọng, một thành là một nước, có thể gọi là một tiểu thiên thế giới."
Lâu Cận Thần hỏi:
"Ai mở mang thành này?"
Cơ Băng Nhạn cười nói: "Đương nhiên là tổ sư sáng lập Huyền Thiên Tông."
Lâu Cận Thần nói:
"Không ngờ tổ sư khai tông của Huyền Thiên Tông còn sống."
Cơ Băng Nhạn nói:
"Đương nhiên sống, ở đây ngươi đừng nói lung tung."
Lâu Cận Thần nhìn dấu vết loang lổ trên đầu tường. Cơ Băng Nhạn cũng nhìn, nói:
"Tổ sư mở mang Huyền Thiên Thành đến nay đã sừng sững trong U Vọng hơn năm nghìn năm, tất nhiên trải qua rất nhiều nguy hiểm, dấu như bùn xám kia là chất dịch ăn mòn của một con thâm uyên nhu trùng phun ra."
"Vết kiếm đó để lại khi tổ sư luận bàn với tổ sư khai phái của Ngân Hà Kiếm Phái."
"Nơi đó là..."
Nghe Cơ Băng Nhạn kể lai lịch từng dấu vết trên tường, Lâu Cận Thần sinh ra cảm giác khó tả. Thì ra thế giới mà mình nhìn thấy chỉ là một góc nhỏ. Một thành tồn tại trong U Vọng, thời gian năm nghìn năm, các sự kiện đều để lại dấu vết trên bức tường này. Có người có lẽ không quan tâm, có người thậm chí không nghe qua, nhưng nhất định sẽ có người nhớ kỹ. Rất hiển nhiên, Cơ Băng Nhạn rất tự hào về môn phái của mình, nàng kiêu hãnh vì xuất thân của mình, hãnh diện vì môn phái của mình. Chân Lâu Cận Thần đạp đất, cảm thụ được hư không, đối với hắn là cảm giác thiên địa ngăn cách. Lâu Cận Thần nhìn Cơ Băng Nhạn ở bên cạnh, thấy pháp niệm dâng lên trên người nàng tự nhiên hòa cùng thiên địa này. Lâu Cận Thần hiểu ngay trong tòa thành này, người tu pháp môn của Huyền Thiên Tông sẽ được hỗ trợ lớn, tương thông với cả thành, hoặc nên nói người trong thành có thể truyền pháp lực cho Huyền Thiên tổ sư, mà nếu như có ai xâm nhập trong thành, người từ ngoài đến sẽ bị áp chế thực lực nhiều. Huyền Thiên tổ sư và đồ tử đồ tôn là một thể. Đây là ưu điểm của khai tông lập phái, truyền đạo truyền pháp, người đến sau liên tục không ngừng, đi vào tòa thành này, mình che chở người đến sau, người tới sau đưa nguồn suối lực lượng cho người mở đường. Khác với hình thức vỏ ngoài của những người truyền giáo, nhưng kết quả kỳ thực là đại khái giống nhau. Đi vào Huyền Thiên Thành, nơi này không giống như tưởng tượng của Lâu Cận Thần, không phải mọi người ăn không ngồi rồi. Vẫn tràn ngập hơi thở cuộc sống, nhưng mỗi người trông không mệt mỏi như người ngoài, ít dục vọng hơn, trông tất cả rất khiêm hòa bình tĩnh. Cơ Băng Nhạn có căn nhà nhỏ ở đây, hai phòng ngủ, một sân nhỏ trồng đầy hoa, dưới vườn hoa có suối nhỏ róc rách.