Chương 1064: Thương (2)
Chương 1064: Thương (2)Chương 1064: Thương (2)
Lâu Cận Thần nhìn bầu trời chín màu, ngày đầu tiên rất yên bình, ngày thứ hai, hai người đi dạo quanh thành, ngắm nhìn những ngôi nhà mà mọi người đã bỏ ra bao công sức trang trí. Ngày thứ ba, Lâu Cận Thần cảm thấy nơi này mặc dù rất yên bình, nhưng hắn lại không muốn sống ở đây.
Hắn có thể một mình ở trong hang núi, xem mây xem biển, xem gió thổi ngọn cây phập phồng như sóng, nhưng không muốn nhìn bình hòa an tường ở chỗ này.
Không biết vì sao, Lâu Cận Thần cảm thấy nơi này hết thảy đều không tự nhiên, nhưng Cơ Băng Nhạn lại nói, đây không phải điều mọi người đang truy đuổi sao?
Tự nhiên có nghĩa là phiêu lưu, bởi vì tự nhiên đại biểu cho nguy hiểm tùy thời đều có thể xuất hiện, trồng trọt là tự nhiên, như vậy bị động vật ăn thịt hoặc là yêu ma săn giết cũng là một phần của tự nhiên. Ngày thứ năm, Cơ Băng Nhạn hỏi:
"Ngươi cảm thấy nơi này thế nào?"
"Nơi này rất bình thản."
Lâu Cận Thần nói."Xác thực, cho nên ta ít tới đây."
Cơ Băng Nhạn khẽ thở dài:
"Nhưng đây là nơi lánh nạn tốt, khi ngươi ở bên ngoài gặp phải cường địch thì có thể vào U Vọng từ bất kỳ chỗ nào, trốn trong Huyền Thiên Thành."
Lâu Cận Thần nghe thấy, cảm thấy điểm này đối với rất nhiều người là cách giữ mạng tối ưu. Nhưng từ khía cạnh khác, hắn cảm thấy sẽ đánh mất lòng dũng mãnh cương liệt. Lâu Cận Thần cho rằng mạnh yếu của pháp niệm của một người quyết định đi con đường này xa hay gần. Đôi khi, một người có pháp niệm nhìn thì mạnh, nhưng sâu bên trong là nhút nhát. Người ngoài mạnh trong yếu, chính người đó không biết, người ngoài cũng không biết, nhưng lúc quyết đấu sống chết cần dũng khí lớn đánh trả thì sẽ lộ ra hết.
Hai người đến một công báo quán, nơi này có người kể việc lớn mới nhất xảy ra trong U Vọng. Đây là nơi duy nhất Lâu Cận Thần cảm thấy thú vị, kêu một bình trà, một ít ăn vặt, tiếp đó cùng mọi người nghe người ta ở bên trên đọc công báo. Người đọc báo đương nhiên không phải đơn giản đọc ra, báo tin tức thì đơn giản, nhưng người ta kể tin đơn giản thành câu chuyện dài. Sẽ kể phát triển khởi nguồn của chuyện này, cùng với một ít phỏng đoán, đây là nguyên nhân họ thích đến đây nghe. Lâu Cận Thần nghe được một tin khiến mình bất ngờ.
"Hám Thiên Đạo Quân Đồ Nguyên đi vào Cửu U Thành, nghe nói là vì tìm kiếm đệ tử của hắn, lần này hắn không còn một mình, có vị Phi Thiên Dạ Xoa đi theo!"
Lâu Cận Thần biết Hám Thiên Đạo Quân từng đến Yên Lam Giới, Phục Đô Đại Đế dọc theo dấu chân của Hám Thiên Đạo Quân truy sát, đủ thấy sự bá đạo. Lâu Cận Thần hỏi Cơ Băng Nhạn:
"Cửu U Thành ở đâu?”
"Cửu U Thành là nơi rất thần bí, nghe nói là hang ổ của Cửu U Ma Quân, nhiều người nghe về nó nhưng chưa ai từng tới."
Cơ Băng Nhạn nói đến đây trầm ngâm một lúc, nói:
"Càng nói chính xác hơn là người đi đều không về nữa." Lâu Cận Thần hỏi:
"Nàng cảm thấy Đồ Đạo Quân này có thể đi ra không?”
Cơ Băng Nhạn đáp:
"Tuy rằng ta chưa từng nghe có người đi ra, nhưng ta không tin thật sự không có người ra được, hơn nữa từ khi nghe sự tích của Đồ Đạo Quân thì ta cảm thấy hắn không thể nào bị giết."
"Trên đời này sao có người không thể giết được?"
Lâu Cận Thần hỏi."Có một số người, mọi người đều cảm thấy hắn chết chắc, và chết thật, nhưng trăm nghìn năm sau hắn giấy giụa bò ra từ tuyệt cảnh, tử cảnh, hơn nữa càng tiến một bước, ngươi hy vọng hắn chết hay hy vọng hắn lại tránh thoát từ tuyệt cảnh?"
Cơ Băng Nhạn nói. Lâu Cận Thần nói:
"Ta đương nhiên hy vọng hắn có thể lần lượt thoát khỏi tuyệt vọng, từng bước lên trời."
Cơ Băng Nhạn đột nhiên nói:
"Suyt, không được nói việc của trời."
Lâu Cận Thần nghỉ hoặc hỏi:
"Việc của trời?"
Cơ Băng Nhạn nói:
"Trong này không sao nhưng ra khỏi thành, trong U Vọng không được nói cái gì Đăng thiên, Nghịch thiên 'Phản thiên "Thiên đạo bất công, ngài nghe được sẽ giáng kiếp vận."
"Ngài có thể nghe thấy?"
Lâu Cận Thần chút khó hiểu, ở trong lòng hắn thì trời chỉ là cách gọi, một xưng hô không rõ ràng, nhưng với Cơ Băng Nhạn thì dường như trời có tư tưởng, hơn nữa là một 'người' hẹp hòi."Thật ra, ta từng nghe người nói, Đồ Nguyên Đạo Quân đắc tội với trời, nên trên người hắn luôn xuất hiện các loại tai kiếp."
Cơ Băng Nhạn nói."Cho nên, chúng ta tu hành hẳn là phải thuận theo thiên ý?”
Lâu Cận Thần nói. "Thuận và nghịch đều nên giấu trong lòng, đừng lộ ra ngoài.
Cơ Băng Nhạn nói. Lâu Cận Thần trầm mặc. Hắn giống như nhìn thấy các tấm màn vén lên trong thiên địa. Hắn lòng máy động, đột nhiên hỏi:
"Mảnh trời này của chúng ta có tên không?"
"Thương!"
Cơ Băng Nhạn chỉ nói được một chữ này. Lâu Cận Thần nghe được lời này, lập tức nghĩ tới một câu:
"Thương Thiên đã chết, Hoàng Thiên đứng lên!"
Nhưng hắn chỉ nghĩ trong đầu chứ không nói ra câu này. Nếu Thương Thiên thật sự có ý thức, vậy tu sĩ ở dưới mảnh trời này chẳng phải là như trong miếng băng mỏng à? Cơ Băng Nhạn nói:
"Thật ra ta còn nghe qua một tin tức, là Cửu U Thành có một tên khác, Cửu U Minh Ngục, là thiên lao, nơi đó nhốt những người có ý phản."