Chương 1079: Hổ Đầu Thành (1)
Chương 1079: Hổ Đầu Thành (1)Chương 1079: Hổ Đầu Thành (1)
Vào lúc này, trong hư không vang lên giọng nói của Kỷ Thanh Phong:
"Kết thúc rồi, vạn kiếm quy về sông!"
Trong tinh không đen kịt, đột nhiên xuất hiện vô số ánh kiếm.
Mỗi một đường kiếm quang đều là một thanh kiếm màu bạc, hư ảo nhưng lại tản phát ra ánh sáng.
Bọn chúng khóa chặt hư không trăm dặm này.
Cùng với việc giọng nói của Kỷ Thanh Phong vang lên, Lâu Cận Thần cảm thấy tâm thần của mình bị vô số kiếm nhắm vào.
Hơn nữa còn có loại cảm giác đã bị kiếm ý vô hình kia nhắm chuẩn rồi, cho dù mình có biến hóa thế nào cũng không trốn tránh được.
Những kiếm này đều giống như quy về trong tim mình. Vạn kiếm quy sông? Vạn kiếm quy về tim ta? Vào thời khắc này, Lâu Cận Thần nảy sinh một ý nghĩ như vậy. Thế nhưng hắn không hề sợ hãi, trong mắt và trong cảm tri của hắn chỉ có một vùng ánh sáng, trùng điệp mà tới. Lâu Cận Thần lại xuất hiện thân hình, toàn thân đầy ánh kiếm như mặt trời gay gắt, tay cầm thanh kiếm ba thước, nhắm mắt lại, hắn siết chặt tâm niệm, chỉ có một ý nghĩ, cũng chỉ có một kiếm. Dù ngươi có bao nhiêu con đường, ta chỉ có một kiếm.
Nhất Kiếm Phân Âm Dương. Âm dương còn có thể phân, vậy thì sao vùng hư không bị kiếm trận khóa chặt này lại không phân được chứ? Kiếm của hắn từ trong lòng dâng lên, trong khoảnh khắc khởi thế đã đánh tan kiếm ý khóa chặt tâm linh của mình kia, đồng thời kiếm giơ lên, mũi kiếm hướng lên trời, dùng thế của lực chẻ núi, một chân bước ra, bổ từ trên bổ xuống. Hư không xuất hiện tiếng kêu thét và tiếng kiếm ngâm. Tinh không trăm dặm này giống như bị chia cắt vào thời khắc này. Khoảnh khắc khoảng không bị tách ra, hắn đã bước vào khoảng không bị chia cắt đó và biến mất ngay lập tức. Khi hắn xuất hiện trở lại, hắn đã ở trước mặt Kỷ Thanh Phong cách xa trăm dặm. Một kiếm bổ xuống. Kỷ Thanh Phong hai mắt sáng rực, dưới kiếm quang, cơ thể của hắn ta lại giống như sớm đã có sự chuẩn bị, thuận theo kiếm quang mà chia tách ra. Lâu Cận Thần cau mày, kiếm quang trong tay hắn lay động, thân thể đối phương như sóng nước phân tách dưới ánh kiếm nhưng lại chui về phía xa rồi hội tụ lại với nhau. Sắc mặt Kỷ Thanh Phong có chút khó coi, nói:
"Kiếm pháp của ngươi là kiếm pháp tốt nhất mà ta từng thấy ngoài Tây Phủ Kiếm Viên và Minh Nguyệt Kiếm Tông, thế nhưng kiếm pháp của ngươi sắc bén và quá lộ, kiếm chưa đến mà ý kiếm đã lộ rồi, cho dù kiếm có sắc bén đến mấy cũng không giết được ta."
Lúc Kỷ Thanh Phong mở miệng nói đến đây, trong lòng lại kích động khó hiểu. Năm đó người này chỉ là một kẻ liều mạng trốn chạy dưới một kiếm thuận tay của mình, nhưng hiện tại hắn đã đạt đến trình độ này rồi sao? Vậy mà mình lại không thể làm gì hắn khi đấu kiếm trực diện như vậy. Vốn dĩ Kỷ Thanh Phong nghĩ rằng dưới kiếm pháp một kiếm hóa thành sông của mình, kiếm thuật nào cũng không thể ứng phó nổi. Mà sau khi đối đầu với kiếm thuật của đối phương, hắn ta lại phát hiện mình không thể thực sự hóa giải được môn kiếm thuật này của đối phương. Nhiều năm trước, trong Yên Lam giới, hắn ta không có cảm giác rõ ràng cho lắm, chỉ thấy kiếm thuật của đối phương có chút đặc biệt, mà hiện tại chút đặc biệt kia đã trở thành một cái gai nhổ không đứt, tránh không được rồi. Đánh đến đây, rõ ràng là có chút đánh không nổi nữa rồi.
Kiếm thuật của Lâu Cận Thần có sức tấn công vô song, cho dù là Kỷ Thanh Phong cũng không thể áp chế được tài năng của Lâu Cận Thần. Lúc này, lại có một ánh trăng đột nhiên chiếu xuống giữa hai người, từ trong ánh trăng có một người bước ra. Đây là một nữ tử mặc pháp bào màu đen, tóc búi cao như trong cung, đầu đeo trâm ngọc, trên cổ đeo một chiếc gương nhỏ màu vàng làm trang sức, trên tai là một đôi bông tai tròn chiếu ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh trăng. Nàng không phải là ai khác, chính là Cơ Băng Nhạn của Huyền Thiên tông. Nàng đã bị cách chức khỏi vị trí điện chủ Ngoại Sự Điện của Huyền Thiên tông, nhưng tầm quan trọng của nàng ở trong Huyền Thiên tông vẫn không thấp, cho dù không thể trở thành trưởng môn của Huyền Thiên tông thì cũng sẽ là một vị các lão."Hai vị, sao không mỗi người lùi lại một bước, để ngày khác lại đấu tiếp?"
Giọng nói của Cơ Băng Nhạn lạnh lùng, mang đến một tia mát lạnh cho hư không kịch liệt này. Kỷ Thanh Phong thì lại nhìn Lâu Tấn Thần, không nói gì. Hắn ta cảm thấy nếu như mình nói không đánh nữa, mà đối phương lại nói muốn đánh, vậy thì là mình sợ rồi, huống hồ thân là trưởng môn của Ngân Hà Kiếm Phái, làm sao có thể mở miệng nói không đánh trước chứ? Thế nhưng, hắn ta tạm thời quả thực không thể làm gì được Lâu Cận Thần, trong lòng cũng có rất nhiều cảm ngộ, quyết định sau khi trở về sẽ suy nghĩ kỹ xem làm thế nào để phá được kiếm thuật của Lâu Cận Thần. Lâu Cận Thần thì lại đang suy tính, điều hắn đang nghĩ chính là lời nói kia của Kỷ Thanh Phong, Kỷ Thanh Phong nói hắn ý hiện trước kiếm, vì vậy hắn ta có thể biết được kiếm của mình tới, lúc này mới có thể tránh được.