Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1080 - Chương 1084: Kiếm Viên (3)

Chương 1084: Kiếm Viên (3) Chương 1084: Kiếm Viên (3)Chương 1084: Kiếm Viên (3)

"Ở trong Tây Phủ Kiếm Viên này, mọi thứ đều thuộc về Hổ Quân”

Hổ Tọa Sơn nói.

"Hổ Quân?"

Lâu Cận Thần lặp lại câu này.

Đối phương lại hỏi ngược lại:

"Còn có chuyện gì không?”

"Không, đa tạ Hổ đốc sát."

Lâu Cận Thần nói xong liền quay người rời khỏi Bạch Hổ Đường.

Lâu Cận Thần rời khỏi Bạch Hổ Đường, phát hiện mình đang ở cạnh một cái sơn động, mà sơn động tối tăm đến nỗi muốn nhìn rõ bên trong cũng phải cúi đầu nhìn vào.

Xung quanh đều là cây cao, nhất thời, hắn không biết nên đi vê hướng nào.

Lúc này, một con cò từ trên ngọn cây bay xuống, vừa đáp xuống đã biến thành một thiếu nữ áo trắng. Thiếu nữ mặc váy dài với ống tay áo dài, hai ống tay kia giống như một đôi cánh.

"Ta nghe nói có người mới vào Kiếm Viên, để ta giúp ngươi làm quen với môi trường của Kiếm Viên nhé."

Thiếu nữ áo trắng nói."Ồ, làm phiền rồi, không biết họ tên của tiên tử là gì?"

Lâu Cận Thần nói. "Tên ta là Vũ Như Vân."

Nói xong, nàng chớp chớp đôi mắt đỏ với Lâu Cận Thần, như thể đang chờ Lâu Cận Thần khen cái tên của mình hay."Thì ra là Vũ Như Vân tiên tử, làm phiền rồi."

Lâu Cận Thần nói.

"Ngươi không thấy tên của ta hay sao?"

Thiếu nữ nói.

"Đương nhiên là hay, người đẹp, tên càng đẹp."

Lâu Cận Thần nịnh nọt nói."Hi hi, rất nhiều người cũng nói như vậy."

Vũ Như Vân thiếu nữ cười hì hì và nói."Ta dẫn ngươi đi làm quen Kiếm Viên của chúng ta nhé, hang đá này là Bạch Hổ Đường, sau này tốt nhất đừng vào trong đó."

Thiếu nữ nói."Tại sao?"

Lâu Cận Thần hỏi."Bởi vì lúc vào trong đó đều là người bị thẩm tra."

Thiếu nữ nghiêm túc nói."Đi vào phía trong này, ở đây có một cái hốc cây, chính là trường đấu kiếm, người học kiếm như chúng ta thích nhất là kiểu một câu không hợp là động thủ, thế nhưng phải chú ý, nhất định phải đấu kiếm trong trường đấu kiếm, nếu không sẽ có đại họa."

Thiếu nữ nghiêm túc nói."Đại họa gì?"

Lâu Cận Thần nghỉ hoặc hỏi, hắn tin người học kiếm tới được đây đều không phải là người bình thường."Sẽ bị ăn thịt."

Thiếu nữ nhìn Lâu Cận Thần một cái, cảnh cáo nói."Chỉ có cái hốc cây này là có thể sao?"

Lâu Cận Thần nói.'Không, trong núi có rất nhiêu hốc cây đều có thể, đương nhiên cũng không phải tất cả các hốc cây đều như vậy, nhưng ngươi phải nhớ một điều, trường đấu kiếm sẽ chỉ ở trong hốc cây."

Thiếu nữ giới thiệu một cách rất có trách nhiệm. Nàng nhìn mấy cái hốc cây ven đường, ngó nghiêng vào trong đó, lờ mờ nhìn thấy trong hốc cây có kiếm quang đang lập lòe:

"Ở bên này có một Công Đức điện."

Lâu Cận Thần nhìn theo hướng chỉ của ngón tay nàng, nhìn thấy ở đó có một hang đá, hang đá trông có vẻ sâu thảm, bên cạnh khắc nguệch ngoạc ba chữ - Công Đức điện."Bên này chính là nơi tàng kiếm mà những người như các ngươi quan tâm nhất rồi."

Lâu Cận Thần nhìn theo hướng nàng chỉ sau đó nhìn thấy một tổ kiến cực lớn."Ở đây?"

Lâu Cận Thần có chút không tin mà hỏi. Tổ kiến này màu đen, cao bằng hai người lớn, xếp từng tầng từng tầng, trông vô cùng kiên cố, quan trọng là hắn nhìn thấy trong tổ kiến này có những con kiến đen to bằng ngón tay vào ra.

"Có một điều ta muốn nhắc nhở ngươi, đó chính là trong núi này ngoại trừ con người ra, những người học kiếm như các ngươi đều không được làm hại bất cứ sinh vật sống nào, bởi vì bọn chúng đều thuộc về Hổ Quân, bao gồm những con kiến đen đáng ghét này."

Thiếu nữ nói."Ồ, nếu làm hại rồi thì sao?"

Lâu Cận Thần lại lần nữa hỏi.'Sẽ bị ăn thịt."

Thiếu nữ tức giận nói.'Bị ai ăn?"

Lâu Cận Thần lại truy hỏi."Đương nhiên là bị Hổ Quân ăn rồi, cả ngọn núi này đều là khu vực săn bắt của Hổ Quân, mặc dù Hổ Quân đã cấm khẩu vạn năm rồi nhưng nếu có người vi phạm quy tắc của ông ta thì ông ta sẽ phá giới."

Thiếu nữ nói.

"Được, đa tạ lời nhắc nhở của Vũ Như Vân tiên tử."

Lâu Cận Thần nói."Ừ, những con kiến đen này có ý thức về lãnh thổ rất mạnh, nếu bị chúng phát hiện ra các ngươi thì sẽ tấn công các ngươi, các ngươi phải cẩn thận."

Thiếu nữ nói:

"Được rồi, những điều mà những người học kiếm các ngươi quan tâm nhất cũng đã giới thiệu xong rồi, muốn hiểu biết những thứ khác thì đến hỏi ta nhé, chỉ cần gọi tên ta là được, ta luôn ở trên ngọn cây trong rừng này."

Nói xong, thiếu nữ biến thành một con cò trắng bay lên, lượn vòng dưới ánh nắng và đáp xuống một ngọn một cây đại thụ, sau đó Lâu Cận Thần phát hiện trên ngọn cây đại thụ kia có rất nhiều con cò trắng, hắn thật sự không thể phân biệt được người vừa nói chuyện với mình là con cò nào. Vào lúc này, hắn nhìn thấy có người nhanh chóng đi ra từ trong bóng cây trong rừng, chỉ trong hai ba bước, toàn thân hắn ta từ ảo biến thành thực. Hắn ta cũng dừng lại trước tổ kiến nhìn Lâu Cận Thần, đúng lúc Lâu Cận Thần cũng đang nhìn hắn ta, hắn ta cau mày nói:

"Các hạ nhìn chằm chằm ta như vậy, lẽ nào là muốn đấu kiếm với ta."

Lúc này Lâu Cận Thần nào có hứng thú với đấu kiếm, hắn chỉ muốn vào trong tổ kiến này xem kiếm pháp.

Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment