Chương 1085: Tổ chức sát thủ (1)
Chương 1085: Tổ chức sát thủ (1)Chương 1085: Tổ chức sát thủ (1)
"Các hạ hiểu lầm rồi. Ta là người mới tới, đang suy nghĩ xem làm sao có thể tiến vào tổ kiến tàng kiếm này."
Lâu Cận Thần nói.
Vẻ hung hãn trong mắt đối phương lập tức nhạt đi rất nhiều, hắn ta nói:
"Các hạ chỉ cần thu lại khí tức tự thân, dùng đại tiểu như ý chỉ thuật tiến vào là được, không cần thi triển nhiều pháp thuật khác làm gì, nếu thi triển nhiều pháp thuật khác, ngược lại còn uổng công vô ích, bị kiến chúa chú ý tới."
"Ồ, đa tạ chỉ bảo, tại hạ Lâu Cận Thần, không biết tôn tính đại danh của các hạ là gì?"
Lâu Cận Thần nói.
"Ta tên là Âm Tùy Ảnh, đến từ Minh Quỷ thành, sau này có thời gian thì đấu kiếm nhé, ta vào trước đây."
Đối phương nói xong, cả người đều trở nên âm u và nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một tia sáng xám xịt, lao vào trong cửa của tổ kiến kia. Lâu Cận Thần nhìn thấy một người nhỏ bé đang đi từng bước vào bên trong.
Lâu Cận Thần cũng không chần chừ, hắn thu lại khí tức trên người, sau đó thân thể nhanh chóng thu nhỏ, bay về phía lối vào tổ kiến. Vừa vào trong tổ kiến kia, hắn liền cảm nhận được một luồng sức mạnh trói buộc. Loại sức mạnh trói buộc này không được gọi là mạnh lắm, hắn tin rằng mình chỉ cần xuất kiếm là có thể phá được sự trói buộc này, nhưng ở đây có Hổ Quân thần bí trấn áp, ai dám chứ? Thứ mà mắt hắn nhìn thấy là từng tầng từng vòng, bên trong tối tăm, hắn không thể tùy tiện thì triển pháp, chỉ có thể dựa vào thị lực của mình nhìn vào. Hắn đi theo một thông đạo, không bao lâu hắn liền nhìn thấy một nơi giống như một gian phòng, bên trong có chút ánh sáng. Hắn đi vào phía trong thì lại phát hiện một con kiến đen nằm dưới ánh sáng lờ mờ đó.
Hắn cẩn trọng tránh ra, sau đó nhìn thấy ánh sáng yếu ớt kia là một chiếc hộp kim loại màu xanh, hắn cẩn thận mở nó ra sau đó nhìn thấy phía trong có một quyển sách. Cuốn sách đó không phải là sách thật mà chỉ là hình dáng của một cuốn sách mà thôi, phía trên có khắc đầy chữ ở cả hai mặt. Hắn cầm nó lên, phía trên có viết:
"Trảm Nghiệp Thanh Tịnh Kiếm! Kiếm pháp này có thể cắt đứt nghiệp lực con người, khiến con người không còn phiền muộn, không chịu nghiệp lực trói thân nữa."
Chỉ với phần giới thiệu này, Lâu Cận Thần liên có một loại cảm giác mở rộng tâm mắt. Hắn lập tức bắt đầu nghiêm túc đọc, sau khi đọc phần giải thích một lượt, hắn phát hiện muốn tu môn kiếm pháp này thì phải có rất nhiều kiến thức lý luận của tu phật gia, cần phải đạt đến một cảnh giới giác ngộ, như vậy mới có thể bắt đầu tu hành. Sau khi đọc xong hắn không hề hối tiếc mà ngược lại còn có một loại cảm giác thu hoạch, hắn đặt cuốn sách lại vào trong hộp và thận trọng rời đi. Đến phòng kiến bên cạnh, hắn phát hiện ở đó là một vùng tối đen như mực, hắn không biết có gì khác biệt không nên không đi vào mà tìm kiếm phòng kiến có ánh sáng kia rồi đi vào đó. Ánh sáng của phòng kiến này mắc kẹt trong một vết nứt, ở trong đây không có con kiến đen nào nhưng hắn vẫn cẩn trọng lấy nó ra, bên trong lại là một cuốn sách giấy phiến đồng, hắn cầm lên và đọc từ đầu.'Lục Dục Bí Ma Kiếm Pháp! Kiếm pháp này dùng dục vọng của con người hóa bí yêu thành kiếm, giết người trong vô hình, có thể cắt đứt dục niệm của bản thân!"
Lâu Cận Thần trực tiếp tìm một chỗ và ngồi xuống, cầm cuốn sách phiến đồng nghiêm túc đọc. Lục Dục Bí Ma Kiếm Pháp này có rất nhiều điểm tương đồng với Ngự Ma Đạo của Châu Dịch, con trai của Châu Thảng - Phủ Quân Giang Châu ở Yên Lam giới. Vì vậy, trong thiên hạ, đừng lúc nào cũng nghĩ rằng mình đã sáng lập một loại công pháp nào đó, thực ra sớm đã có người trước sáng lập ra loại tương tự, hơn nữa còn có thể đi được xa hơn rồi. Lục Dục Bí Ma Kiếm này là dùng dục niệm của bản thân để nuôi dưỡng kiếm ý, một kiếm xuất ra, khơi dậy dục niệm trong lòng người khác, kiếm hạ đánh vào tâm, không thấy kiếm quang nhưng đối phương lại lập tức đèn tắt dầu cạn. Đây là một loại kiếm pháp đáng sợ.
Có lẽ rất nhiêu người khi nhìn thấy cái tên này sẽ cho rằng đó là một kiếm pháp của tà môn, nhưng theo quan điểm của Lâu Cận Thần, đây là một kiếm pháp chính phái đến nỗi không thể chính phái hơn được nữa, luyện dục niệm tự thân thành kiếm, từ đó khiến cho bản thân không bị dục niệm ảnh hưởng, đây là một kiếm pháp quá thuần chính rồi. Sau khi Lâu Cận Thần đọc qua xong liền cất nó trở lại, môn kiếm pháp này có thể gọi là bảo thạch của núi khác, hắn ngắt lấy những lý niệm trong đó rồi bỏ vào trong lòng mà nếm thử.
Sau đó hắn đi đến phòng kiến tiếp theo, lại gặp một bóng người đi ngang qua, khí tức của đối phương không lộ ra nhưng cả người lại hình thành nên một sự hòa quyện hoàn hảo với vùng bóng tối này. Trong lối đi chật hẹp này, hai kiếm khách hàng đầu đã tương phùng, ở nơi khác có thế nào cũng không thể đứng sát gần như vậy mà hiện tại là không hẹn mà gặp.