Chương 1086: Tổ chức sát thủ (2)
Chương 1086: Tổ chức sát thủ (2)Chương 1086: Tổ chức sát thủ (2)
Cả hai người đều dừng lại, vào lúc này, Lâu Cận Thần cảm nhận được một luồng kiếm ý mạnh mẽ từ cơ thể đối diện, cuồn cuộn như một dòng sông lớn, nhưng cũng chứa đựng sự trầm ngưng bao hàm mà không lộ, đây là một cao thủ kiếm đạo.
Trong lòng Lâu Cận Thần nghĩ đến điều này, nhưng đối phương lại đột nhiên lùi lại một bước, đứng nghiêng người ở lối vào của một phòng kiến tối thui gần đó, đây rõ ràng là nhường cho hắn qua trước.
Lâu Cận Thần chắp tay đáp lễ, mặc dù hắn không biết đối phương có thể nhìn thấy rõ mình hay không, nhưng hắn vẫn làm như vậy. Mà bản thân hắn khi nhìn đối phương, nếu nhìn chằm chằm vào thì cũng có thể nhìn thấy rõ, nhưng như vậy là bất lịch sự rồi.
Hắn lờ mờ nhìn thấy đối phương cũng chắp tay đáp lễ.
Hai người đi ngang qua nhau, Lâu Cận Thần lại tiến vào phòng kiến tiếp theo, trong phòng kiến này lại có hai con kiến đen ở đó, khi ở bên ngoài, những con kiến đen này chỉ to bằng ngón tay út, nhưng khi vào trong đây, đại tiểu như ý thuật của hắn khiến hắn cũng trở nên có kích thước tương đương với con kiến đen này. Hắn cẩn thận vòng qua hai con kiến đen, lấy chiếc hộp đựng kiếm phổ kia, mở ra, bên trong vẫn là một cuốn sách quý phiến đồng, phía trên có viết Lôi Đình Kiếm Kinh.
Hắn đọc kỹ, đây là một loại pháp môn mà trong cơ thể sản sinh sức mạnh sấm sét, rồi lại kết hợp sức mạnh sấm sét vào trong kiếm, dẫn động sấm sét trong đất trời. Sấm sét mạnh mẽ và nhanh chóng lại luôn rất khó khống chế, vì vậy mới có rất nhiều pháp môn để khống chế sấm sét. Dùng kiếm để dẫn sấm, theo Lâu Cận Thần thấy, chuyện dễ xảy ra nhất với người tu loại kiếm pháp này chính là biến thành chủ của sấm sét, kiếm chỉ trở thành một công cụ để lôi kéo sấm sét thôi. Đương nhiên, nếu muốn sấm sét nhập vào kiếm, trở thành một loại sức mạnh trong kiếm thì phải đạt đến một trình độ cực cao, Lâu Cận Thần chỉ xem qua một lượt đã nhìn ra ưu nhược điểm của bộ kiếm pháp này. Bộ kiếm pháp này hiển nhiên có uy lực cực lớn, kiếm pháp tu thành nhất định sẽ giống như sấm sét, một khi xuất kiếm sẽ mang theo thế của vạn quân, nhưng lại khó có thể phân biệt được với những người luyện Lôi Đình Bí Bảo, cầm lôi ấn ngự Chư Thiên Bí Lôi, hơn nữa có thể còn không bằng những tu sĩ ngự lôi luyện Lôi Đình Bí Bảo kia.
Thế nhưng nếu có thể dung luyện sấm sét và kiếm lại với nhau thì chắc chắn sẽ trở nên cường đại, điểm đặc biệt lớn nhất của kiếm thuật chính là lúc thi triển đơn giản mà nhanh, linh động mà mạnh mẽ. Mà lôi pháp này lại có nhiều loại lôi khác nhau, có ngũ hành lôi, còn có đủ loại bí lôi và lôi pháp có được từ việc quan sát và suy nghĩ đến thần linh. Hắn lại đi đến phòng kiến tiếp theo và nhìn thấy một bộ kiếm pháp được khắc trên đá có tên là Liễu Phong Kiếm Pháp'. Kiếm thuật này nổi trội sự tùy ý, lơ lửng, cũng có thể nói là cao minh, nhưng sức mạnh thì lại kém xa, hơn nữa trình độ ở mặt này trong kiếm pháp của bản thân Lâu Cận Thần vốn không thấp, chỉ là sau này cùng với việc luyện kiếm, hắn đã loại bỏ những thuộc tính này rồi.
Sau khi hắn lĩnh ngộ được kiếm thế của Nhất Kiếm Phân Âm Dương, trong mắt hắn, rất nhiều pháp thuật kiếm pháp đều trở thành những thứ hoa hòe hoa sói rồi. Mặc hắn trang điểm lộng lẫy, mặc hắn trăm thế nghìn trạng, thế nhưng đều không đủ tập trung, ở dưới kiếm của hắn cũng vậy. Tuy nhiên, khi đọc kiếm pháp tiếp theo hắn lại có một loại cảm giác khó giải thích nổi, hắn cảm thấy mình bị theo dõi, sau đó kiến đen bên cạnh như thể chịu sự chỉ dẫn nào đó, đột nhiên nhìn thấy hắn và lao về phía hắn. Hắn lập tức lùi lại rồi lui ra ngoài, nhưng kiến đen kia căn bản không hề dừng lại, nó vẫn đang đuổi theo hắn, hơn nữa không chỉ một con mà những con kiến đen khác trong phòng kiến cũng ra ngoài cả và tấn công về phía hắn.
Hắn có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể quay trở lại con đường đã tới mà ra ngoài. Hắn từng bước từng bước bị đuổi ra khỏi tổ kiến. Lúc ra khỏi tổ kiến, trời đã tối rồi. Hắn không biết mình đã ở trong bao lâu rồi, ở trong này có sự thay đổi giữa ngày và đêm, ban ngày thì không có mặt trời nhưng vẫn sáng, mà ban đêm thì chính là hiện tại, hắn ngẩng đầu lên, tựa hồ nhìn thấy một vầng trăng sáng. Không, đó không phải là vâng trăng mà là hư ảnh của một con hổ trắng đang nằm trên bầu trời, tỏa ra ánh trăng trắng bạc, chiếu rọi xuống vùng đại địa này. Hư ảnh khổng lồ đó vắt ngang bầu trời, Lâu Cận Thần bị sốc. Hắn đứng ở đó nhìn một lúc, sau đó lại đi vào trong rừng. Vào ban đêm, rừng núi trông giống như một khu rừng hoang dã thực thụ, với âm thanh của côn trùng và thú dữ đi lại săn mồi trong bóng tối. Hắn thận trọng không để những con thú săn kia phát hiện ra mình, thế nhưng hắn lại phát hiện ra một cái hốc cây, trong hốc cây đó lập lòe ánh kiếm.