Chương 1093: Một kiếm (2)
Chương 1093: Một kiếm (2)Chương 1093: Một kiếm (2)
Nếu ai đó rời khỏi Hổ Đầu Thành, họ sẽ rất dễ dàng bị Hổ Đầu Thành kéo xa khoảng cách, như thể có những làn sóng vô hình đẩy người ta ra xa tòa thành.
Lâu Cận Thần đang đứng ở đó, quay lưng về phía hư không, mọi người phát hiện ra rằng bóng hình của hắn có liên kết vô hình với Hổ Đầu Thành và chuyển động theo Hổ Đầu Thành này.
Chính vào lúc này, có một người cười "ha ha" đi tới.
"Các vị chờ lâu rồi, tối hôm qua Tào mỗ tham chén quá, có uống thêm mấy chén nên ngủ quên mất, ha ha..." Tào Minh Hoa nói xong liền hóa thành một đường kiếm quang lao ra ngoài thành.
Hắn ta chắp tay về phía Lâu Cận Thần và nói:
"Các hạ chính là Lâu Cận Thần?"
"Đúng vậy."
Lâu Cận Thần nói."Ta đọc thư của ngươi và thấy rất có ý thù địch, Tào mỗ đã từng đắc tội ngươi sao?"
Tào Minh Hoa nói."Không."
Lâu Cận Thần nói mà không quay đầu lại."Ồ, vậy không biết địch ý này từ đâu đến."
Tào Minh Hoa nói.'Hà Cát và Công Thúc Phóng là bằng hữu của ta."
Lâu Cận Thần nói."Ồ, haha, thì ra là vậy, vậy Tào mỗ không cần hỏi nữa."
Tào Minh Hoa nói: "Mời xuất kiếm!"
"Ta muốn xem ngươi xuất kiếm trước!"
Lâu Cận Thần nói."Sau khi Tào mỗ xuất kiếm, sợ rằng ngươi sẽ không có cơ hội xuất kiếm nữa đâu."
Tào Minh Hoa nói."Nếu ta không có cơ hội xuất kiếm thì để ta chết dưới kiếm của Tào Công."
Lâu Cận Thần nói. Tào Minh Hoa tức giận đến bật cười và nói:
"Được, ta sẽ thành toàn cho câu nói của ngươi."
Nói xong, hắn ta chỉ tay lên trời.
Một tia sét bay ra từ đầu ngón tay hắn ta rơi vào U Vọng, trong tích tắc, sấm sét vang lên."Ầm!"
Sấm sét vừa vang lên, người trên đầu thành chỉ cảm thấy trong đầu của mình trở nên trông rỗng, cả người đều không thể suy nghĩ được nữa, mà trong mắt chỉ có thể phản chiếu ra một vùng lôi quang đang hình thành và lan rộng trên trời cao trong U Vọng, trong ánh sáng trắng chói kia, một đường lôi quang giáng về phía Lâu Cận Thần. Lúc này mọi người mới phát hiện tên Lâu Cận Thần này vậy mà đã cách rất xa rồi, giống như một còn thuyền không neo, bị làn sóng vô hình cuốn đi xa. Dưới lôi quang, Lâu Cận Thần rất nhỏ bé, hắn nhìn thấy kiếm trong lôi quang kia, kiếm dẫn theo sấm sét giáng xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn kiếm lôi giáng xuống, Tào Minh Hoa nhìn thấy rất rõ, thân thể Lâu Cận Thần đột nhiên trở nên hư ảo.
Kiếm lôi cắt qua cơ thể hắn, hắn biến mất trong nháy mắt, trong lòng Tào Minh Hoa kinh hãi, ngay sau đó hắn ta nhìn thấy trong U Vọng nổ tung ra một vùng ánh sáng rực rỡ như thể một mặt trời đột nhiên xuất hiện trong vùng U Vọng tăm tối này. Ánh sáng màu đỏ vàng khắp trời giống như một bông hoa, rồi trong nháy mắt chúng lại tụ tập trước mặt Tào Minh Hoa, không nói một lời, hắn ta chỉ tay, lôi quang bắn ra, thế nhưng lôi quang lại không thể chạm vào ánh sáng mặt trời kia, ánh sáng mặt trời tựa như hư ảo. Hắn ta đứng trên không trung, mà trong cảm nhận của hắn ta, một đường kiếm quang rực rỡ giáng xuống, hắn ta toàn thân run rẩy, hóa thành một đường sét bắn nhanh ra ngoài, nhưng kiếm quang kia lại kéo ra từng đường cầu vồng màu vàng, như thể tạt qua lối tắt nào đó của hư không mà quét ngang qua đường sét kia. Tia sét vỡ vụn, một vùng máu tươi vẩy rắc trong U Vọng, một đường tính linh quang lấp lánh trong bóng tối. Trên bầu trời, một bóng người lóe lên, Lâu Cận Thần giang rộng tay áo, một thanh kiếm chớp lóe lôi quang đã được thu vào trong ống tay áo, lại nhìn thấy thân thể nhảy xuống dưới, sau đó liên hóa thành một đường ánh sáng chui vào trong Hổ Đầu Thành. Lâu Cận Thần vẫn quay lại với quá trình xem kiếm điển thường ngày của mình, chuyện này đối với hắn vừa là đại sự, vừa là chuyện nhỏ. Đại sự là vì đã khiến trong lòng hắn không còn cảm thấy tự trách mình nữa, đồng thời để bản thân biết rằng mặc dù những ngày này mình không luyện kiếm, nhưng sự lĩnh ngộ đối với kiếm thuật của mình lại ngày càng sâu sắc, quan sát học hỏi các loại kiếm thuật vừa là xem kiếm thuật cũng là xem thiên địa. Chớp mắt một cái, đã hai năm trôi qua. Hắn cũng chưa từng xuất thủ lấy một lần nào nữa, nhưng có người nhìn thấy hắn, trong mắt lại đầy sự kính trọng. Trong quá trình này, Lâu Cận Thần đột nhiên nghe được một thuyết pháp, nói rằng người trong top 100 kiếm bảng, mỗi năm đều có một cơ hội tiến vào phòng kiến u tối kia và tìm kiếm kiếm pháp bí tịch mà mình muốn. Hắn đi tới Công Đức động, phát hiện mình đã thay thế vào vị trí của Tào Minh Hoa, xếp hạng thứ năm mươi ba, có được một lệnh phù. Hắn lại lần nữa đi tới hang huyệt của kiến đẹn, lúc này hắn đã xem qua rất nhiều những kiếm pháp bí tịch có thể tự do xem kia rồi, rất nhiều kiếm pháp chỉ xem qua một cái là có thể biết được điểm mấu chốt trong đó. Vì thế hắn càng mong chờ hơn đối với kiếm pháp trong phòng u tối kia. Hắn đi theo sự chỉ dẫn của lệnh phù, tới một phòng kiến u tối, khua tay một cái, lệnh phù kia hóa thành một ngọn đèn, lơ lửng trong hư không của phòng kiến.