Chương 1094: Trong Cửu U Thành (1)
Chương 1094: Trong Cửu U Thành (1)Chương 1094: Trong Cửu U Thành (1)
Dưới ánh sáng này, hắn nhìn thấy một chiếc hộp.
Hắn cảm thấy nếu buộc mình phải thông qua bản lĩnh tự thân để tìm kiếm chiếc hộp trong đây thì cũng có thể tìm được, thế nhưng nếu đã định ra quy tắc rồi, mà mình lại còn ở trong đây, vậy thì nên tuân thủ quy tắc vẫn hơn.
Hắn bước tới bên cạnh chiếc hộp và mở hộp ra, bên trong có một bức tranh bằng chất lụa.
Hắn cầm lên và mở ra, bên trong có một bức đồ, nội dung trên đó kiến hắn cảm thấy thích thú.
"Đó là khung cảnh một vùng bầu trời trong xanh, bị chia cắt bởi một đường ánh sáng."
Ngoài ra chỉ có mấy chữ:
"Huyền Quang Phân Thiên Sắc!"
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Trong bức tranh này không có nhiều màu sắc, nghe nói là một loại màu đen trắng, một loại màu xanh thâm, màu trắng đen tựa như đất, mà màu xanh thẫm lại là sự bao la vô tận, song trên bức đồ này lại là màu trắng đen chia cắt màu xanh thâm. Hắn ngay lập tức bị mê muội bởi bức tranh này. Bởi vì đây giống như một loại biểu tượng của kiếm pháp trong lòng hắn. Hắn ngồi ở đó và xem, quả cầu ánh sáng được lệnh phù trên đầu hóa thành không biết từ lúc nào đã tắt rồi. Mà hắn vẫn ngồi đó, bức tranh trong mắt hắn vẫn mở và tỏa ra ánh sáng. Bên ngoài có người đi ngang qua, nhìn vào bên trong một cái nhưng không nhìn thấy gì cả, chỉ có một vùng u tối. Lâu Cận Thần thoạt nhìn bầu trời xanh bao la vô tận kia, tựa hồ nhìn thấy trong đó ý chí lạnh lẽo vô tận, khi đặt mình vào trong bầu trời xanh đó, hắn lại phát hiện mình ngay cả kiếm cũng không rút ra được, ý thức của mình ngay lập tức bị dập tắt như ngọn nến trong gió lạnh. Sau đó, hắn đưa mình vào †rong vùng huyền quang đó, phát hiện huyền quang kia giống như được tạo thành và triển khai từ hàng tỷ tia sáng. Hắn cảm thấy đó là kiếm quang, kiếm quang trùng trùng điệp điệp xé toạc bầu trời trong xanh kia. Khi ra khỏi phòng kiến này, hắn phát hiện vậy mà đã một năm trôi qua rồi. Trong lòng hắn đã nảy sinh ý nghĩ, kiếm pháp quan sát được đã đủ rồi, trong đầu cũng tích lũy đủ cảm hứng và ý tưởng về kiếm thuật, mình phải đi tập luyện rồi. Vì vậy, hắn đã đến Công Đức động, nhận một nhiệm vụ ở đó rồi rời khỏi Hổ Đầu Thành này.
Vào thời khắc Lâu Cận Thần rời khỏi Hổ Đầu Thành, trong U Vọng tối tăm có một người dẫn theo một cương thi sừng sững đi trong thành. Hắn ta đã tìm kiếm Cửu U Thành rất nhiều năm rồi, sau khi tìm được, tiến vào trong thành càng tốn nhiều năm công sức hơn. Sau khi tiến vào, trong thành lại là một vùng thiên địa. Có trời, có đất. Trên bầu trời xuất hiện một vùng ánh sáng màu tím, ánh sáng đó giống như sấm sét, lôi quang không ngừng giáng xuống, mà trên mặt đất trong thành lại là từng dãy nhà, có những dãy nhà hai bên đường đều có người ở, bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ xem. Bọn họ nhìn thấy trên đường có một người dẫn theo một cương thi đang đi trong tia chớp đó. Đó là một người thân mặc pháp bào màu lam, đầu đội đạo quan màu tím, trong tay hắn ta có một cây phất trần, trên cán phất trần chi chít phù văn, kết bện lại với nhau hình thành nên một hình vẽ ngọn lửa màu tím cháy rực.
Một cơn gió lạnh thổi tới, phất trần bay phấp phới, chỉ nhìn thấy trên từng sợi phất trần nhỏ phất phơ lóe lên ngọn lửa màu tím. Những hoa văn sẫm màu trên chiếc áo bào xanh trên người hắn ta như ẩn như hiện trong ánh sáng, nhìn từ xa trông như sóng biển ngưng kết lại thành áo pháp, từng cơn từng cơn cuốn đi mọi ý niệm không thanh khiết. Chân hắn ta đi một đôi giày phía trên có hình đám mây như hoa sen, đi đến đâu, khói mây bay lên, như từng đóa hoa sen trắng. Theo sau hắn ta là một người đàn ông to lớn với khuôn mặt màu đen tím, đôi mắt đục ngầu nhìn bóng lưng của đạo nhân áo bào xanh, đi theo từng bước một, không mất trận tự chút nào. Nếu nhìn kỹ vào khuôn mặt của người đàn ông này, sẽ thấy trên khuôn mặt hắn ta cũng có những hoa văn mờ nhạt, khi tương hợp với miệng và mũi của hắn ta, vậy mà lại hình thành nên một hình vẽ của Quỷ Môn Quan địa ngục. Những vệt sét màu tím kia đều trượt ra khi rơi trúng người kia và người cương thi. Ánh mắt của bọn họ lướt qua cửa sổ hai bên đường, có người bên trong hét lên:
"Đạo Quân, xin hãy cứu bọn ta ra ngoài."
"Đạo Quân, xin hãy hủy diệt tòa thành này."
"Đạo Quân pháp thuật thông thiên, xin hãy cẩn thận."
Những người này không biết người này, nhưng họ biết rằng người có thể đi lại trong Cửu U Thành như thế này, nhất định là người có cấp bậc Đạo Quân. Mà hắn ta chủ động tiến vào, nhất định là muốn gây phiền phức cho Cửu U Ma Quân kia. Đạo nhân kia không thèm quan tâm, một đường thẳng đến trung tâm tòa thành, nhìn thấy một tòa đại điện hùng vĩ như thông thiên, như có nghìn tầng. Đại điện kia tối om, trên đó tựa như có chất kết dính, tựa như tất cả rác rưởi trên thế giới này đều từ trên trời cao kia chảy xuống, rơi xuống đại điện cao lớn này, tưới tắm nó, nuôi dưỡng nó.