Chương 1097: Chiếc hộp nhốt rồng (1)
Chương 1097: Chiếc hộp nhốt rồng (1)Chương 1097: Chiếc hộp nhốt rồng (1)
Lâu Cận Thần muốn biết liệu hắn ta có biết được một thế giới như vậy hay không, từ đó phán đoán xem mình tới từ đâu, có lẽ còn có thể quay về.
Hổ Tiếu Lâm nhìn chằm chằm Lâu Cận Thần và nói:
"Nếu có tiểu giới như vậy, ta nhất định sẽ biết, hơn nữa nhất định sẽ có danh tiếng, mà điều mà ngươi nói ta lại không biết, vì vậy có lẽ là không tồn tại."
"Không tồn tại?"
Lâu Cận Thần không phục câu trả lời này, nếu không tồn †ại, mà mình rõ ràng là tới từ đó, vậy thì sao mình lại tồn tại chứ?
"Có điều, không tồn tại có hai kiểu trạng thái, không có người biết chính là không tồn tại, mà khi nó được người đời biết đến thì sẽ là thứ tồn tại."
Hổ Tiếu Lâm nói:
"Nơi như vậy tồn tại giữa sự tồn tại' và không tồn tại'."
"Nếu có, đó nhất định là một thế giới được tạo ra bởi một Vị toàn năng."
Hổ Tiếu Lâm nói."Toàn năng? Toàn năng như thế nào?”
Lâu Cận Thần hỏi. "Thông thường, chúng ta sẽ gọi cấp bậc Đạo Quân là toàn năng, mà người có thể sáng lập ra một thế giới nhất định là người có cấp bậc Đạo Chủ."
Hổ Tiếu Lâm nói. Lâu Cận Thần lập tức nghĩ tới Âm Dương Đạo Chủ. Bởi vì trong thế giới đó, thứ mình được nghe nhiều nhất chính là thứ huyền bí và cao cấp nhất, chính là Âm Dương. Hơn nữa, câu nói "Thiên Địa Phân Âm Dương" này cũng chính là lời Âm Dương Đạo Chủ nói, vì vậy lời này đã ăn sâu vào lòng hắn."Nếu như ngươi có ý tưởng gì thì tốt nhất ra khỏi cánh cửa này rồi thì không nên nói ra."
Lời nói của Hổ Tiếu Lâm rõ ràng có ý là có thể nói ở đây. Lâu Cận Thần lại nghĩ đến việc mình từ 'Địa Cầu' đến Yên Lam giới, sau đó lại bị quỷ nhãn ký sinh ở đó, chẳng lẽ mọi thứ đều là sự trùng hợp, nếu không phải thì có khi nào là vì "Thượng Thương' muốn thông qua mình để tìm được 'Địa Cầu, tìm được thế giới do Âm Dương Đạo Chủ tạo ra kia không? Lâu Cận Thần bị chính suy nghĩ của mình làm cho chấn kinh, thế nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng hợp lý."Ta nhìn thấy trong ngươi bóng dáng của một người."
Hổ Tiếu Lâm nói."Ai?"
Lâu Cận Thần nói."Người kia cũng từng tới chỗ ta đây học kiếm thuật, tên thì ta không nói nữa, ta đại khái có thể hiểu được một chút, có điều ngươi lại tới đây, xem ra tình hình cuộc chiến đã rất căng thẳng rồi."
Hổ Tiếu Lâm nói."Tình hình cuộc chiến? Cuộc chiến gì?"
Lâu Cận Thần hỏi."Trận chiến giữa Đạo Chủ và Thượng Thương đã kéo dài hơn năm ngàn năm rồi, đối với người không trường sinh mà nói, đã là một nên văn minh rồi."
Hổ Tiếu Lâm nói:
"Ngươi có phải đã nhìn thấy bức tranh 'Huyền Quang Phân Thiên Sắc' kia rồi không?"
"Đúng vậy."
Lâu Cận Thần nói. Hổ Tiếu Lâm cười haha và nói:
"Như vậy thì mọi chuyện đều rõ ràng rồi." Hắn ta vừa nói xong liền khua ra một đường lệnh phù,
Lâu Cận Thần đưa tay ra trong hư không và bắt lấy vào trong tay. Sau đó, hắn nhìn thấy một đường ánh sáng từ trên người Hổ Tiếu Lâm bắn lên trời, sau khi hắn ra khỏi cửa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhìn thấy hư ảnh của con bạch hổ khổng lồ trong không trung kia đã lật người rồi. Lâu Cận Thần cầm lấy lệnh phù định trực tiếp đi vào trong tổ kiến. Tuy nhiên, hắn lại bị chặn lại. Người chặn đường hắn là một nữ tử, thân trên mặc áo màu xanh lam, thân dưới mặc một chiếc váy màu đen, chân đi một đôi ủng leo núi bằng da hươu, trông nhẹ nhàng tiện lợi và linh hoạt. Trên thắt lưng nàng đeo một thanh trường kiếm và dắt một thanh đoản kiếm, trông khí thế anh dũng bức người. "Ta tên là Châu Thanh, nhìn thấy một kiếm mà ngươi giết chết Tào Minh Hoa ở ngoài thành kia, ta vô cùng chấn kinh, vì vậy muốn đích thân cảm nhận một chút kiếm thuật cao minh của các hạ."
"Được."
Đôi khi, hai vị kiếm khách nhìn thấy nhau và muốn so tài cao thấp, chỉ cần biểu đạt ra ý muốn của mình là được. Lâu Cận Thần không biết rằng Châu Thanh này là sự tồn tại xếp hạng thứ chín trong kiếm bảng. Hắn không hiểu kiếm bảng trong Kiếm Viên, cho dù hiểu thì cũng sẽ không có chút mất bình tĩnh nào. Hai người rất nhanh đã tìm được một trường đấu kiếm trong hốc cây, trong trường đấu vốn có người đang đấu kiếm. Thế nhưng sau khi một người trong số họ nhìn thấy Châu Thanh, hắn ta liền lập tức thu kiếm và chào hỏi Châu Thanh."Thanh lão đại, sao cô lại có hứng thú tới trường đấu kiếm vậy? Chẳng lẽ là muốn đấu kiếm với người khác sao?"
Châu Thanh không trả lời mà chỉ liếc nhìn đối phương một cái, như muốn nói rằng điều này không phải là hiển nhiên sao? Ánh mắt của đối phương rơi vào khuôn mặt của Lâu Cận Thần, nhưng lại không nhận ra hắn, ngày đó khi Lâu Cận Thần đấu kiếm với Tào Minh Hoa, không có nhiều người nhìn thấy rõ khuôn mặt của Lâu Cận Thần. Chỉ biết cái tên 'Lâu Cận Thần mà thôi. Vì thế mấy người ở đây cũng không rời đi, Châu Thanh đi đến một đầu trường đấu, Lâu Cận Thần đi đến đầu bên kia.