Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1095 - Chương 1099: Chiếc Hộp Nhốt Rồng (3)

Chương 1099: Chiếc hộp nhốt rồng (3) Chương 1099: Chiếc hộp nhốt rồng (3)Chương 1099: Chiếc hộp nhốt rồng (3)

Nhất thời, Châu Thanh vậy mà lại không thể tấn công hắn, nàng thử tấn công một chút nhưng phát hiện kiếm của mình lại quét qua hư không, đối phương đã né xa rồi.

Rõ ràng chỉ đơn giản là một bước nhưng lập tức xuất hiện ở nơi xa khiến kiếm của nàng chém trượt.

Lâu Cận Thần đang suy nghĩ xem làm thế nào để phá kiếm thuật của đối phương.

Kiếm thuật của đối phương rõ ràng là kiếm thuật được phát triển trên độn thuật cao cường.

Độn pháp là cốt lõi.

Lâu Cận Thần suy nghĩ một hồi, cảm thấy rằng nếu đã ẩn trốn vào hư không rồi vậy thì chỉ có thể phá vỡ hư không mà thôi.

Hắn giơ tay đâm vào hư không, cũng không phải đâm vào người khác mà chỉ là đâm vào nơi hư vô kia, cùng với việc một kiếm đâm ra, toàn bộ hư không dường như bị nhấc lên. Nhất Kiếm Phân Âm Dương. Không chỉ là phân thành hai nửa, mà còn làm xáo trộn âm dương của cả một vùng nơi đây. Châu Thanh chỉ cảm thấy hư không nơi mình đang đứng đột nhiên không thể ở lại nữa. Giống như ở trong một vùng loạn lưu, nàng chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, ngay cả một số phương pháp phá vỡ độn pháp mạnh mẽ cũng chỉ mang đến cho nàng một số phiền phức mà thôi. Thế nhưng lần này, nàng lại có chút không đứng nổi nữa, nàng cảm thấy hư không trăm ngàn lỗ thủng, khắp nơi đều có phong khí không tốt. Sau đó, nàng nhìn thấy kiếm thế của một kiếm mà Lâu Cận Thần đâm ra này vốn đã cạn kiệt nay lại bùng lên kiếm quang. Kiếm quang rực rỡ lao nhanh, giống như mặt trời nhảy ra khỏi mây đen, ánh sáng vàng thuận theo những kế hở kia mà chui vào. Châu Thanh đột nhiên không thể trốn nổi nữa, nàng xông ra, một cặp trường đoản kiếm trong tay khua múa thành một vùng ánh kiếm cuồng cuộn, chặn kiếm quang đang chiếu xuống của Lâu Cận Thần lại. Thế nhưng, nàng đột nhiên phát hiện, một lọn tóc của mình rơi xuống, đồng thời kiếm trở nên nhẹ hơn, mọi sự tấn công đều biến mất. Mà Lâu Cận Thần đã thu kiếm đứng ở đó. 'Các hạ nhường rồi."

Lâu Cận Thần nói. Châu Thanh thở dài một hơi và nói:

"Lúc tấn công, kiếm quang của ngươi thực sự giống như mặt trời thiêu đốt, dâng trào không nơi nào không chui lọt vào."

Lâu Cận Thần cười cười, nói:

"Độn thuật của sư tỷ cũng khá cao minh."

"Gần đây ta đang luyện tập một môn Huyền Ma Kiếm Kinh, ẩn thân vào vọng niệm của kẻ địch và giết chết kẻ địch, đợi ta tu thành sẽ tới tìm sư đệ đọ kiếm."

Châu Thanh nói. Được."

Lâu Cận Thần vừa nghe đến tên của kiếm kinh này liền biết nó không đơn giản, sẵn lòng đồng ý. Người xem xung quanh gần như đều sững sờ, bọn họ tưởng rằng sẽ được xem một trận đấu kiếm đặc sắc, kết quả nhất định là Châu Thanh thắng, thế nhưng kết quả này lại là Châu Thanh thua rồi. Lâu Cận Thần xoay người rời đi. Châu Thanh đứng ở đó, thở dài một tiếng và nói:

"Ta đã ở đây học được mấy kiếm pháp, nhưng đối điện với kiếm pháp của hắn, ta lại phát hiện không có kiếm pháp nào có thể dùng được."

Những người khác không dám lên tiếng. Lâu Cận Thần đến tổ kiến đen. Hắn tuỳ ý lựa chọn một phòng kiến tối tăm, khua vẫy ra một đường lệnh phù, lệnh phù hoá thành một quả cầu sáng trong phòng kiến. Hắn nhìn thấy một chiếc hộp, thế nhưng vào thời khắc mở chiếc hộp đó ra, trong hộp dường như là một thế giới tối tăm, nuốt chửng hắn vào. Ánh sáng trong phòng kiến cũng biến mất rồi, chiếc hộp cũng đóng lại, người mở hộp cũng biến mất. Lâu Cận Thần phát hiện mình đang ở trong một không gian tối tăm. Trên không chạm trời, dưới không chạm đất. Hắn giơ tay ra có thể nhìn thấy năm ngón của mình nhưng nhìn thấy nơi xa là một vùng đen kịt vô tận không có gì cả, như thể nhìn thấy nơi cực viễn, lại như thể nhìn thấy ngay trước mặt. Hắn móc ngón tay vào ống áo, giữa ngón tay xuất hiện một thanh kiếm, sau đó ném nó ra khoảng không phía xa. Kiếm trong tay hoá thành một đường ánh sáng, bay vào bóng tối phía xa, đôi mắt hắn có thể nhìn thấy ánh sáng càng lúc càng yếu ớt, mà pháp niệm gắn trên thanh kiếm của hắn cũng dần dần có một loại cảm giác lực bất tòng tâm, càng lúc càng mơ hồ. Thế là hắn thu lại ý niệm, thanh kiếm bay trở về. Hắn không biết thanh kiếm này của mình đã bay ra bao xa, thậm chí hắn không thể phân biệt rõ rốt cuộc đây là đâu. Ở trong chiếc hộp kia? Kiếm không thể bay ra, người đương nhiên cũng không thể bay ra, trên dưới trái phải đều là bóng tối. Hắn ngồi khoanh chân ở đó, suy nghĩ về lý do tại sao mình lại tới đây. Rất nhanh, hắn liền có một ý tưởng mơ hồ, hắn cảm thấy nếu mọi thứ của mình là do bàn tay vô hình sắp đặt, vậy thì ở đây cũng là thứ được sắp đặt. Bóng tối mênh mông này khiến hắn liên tưởng đến nhà tù, nếu như muốn thoát ra vậy thì phải phá tung nơi này, thế là hắn cầm kiếm bắt đầu phân âm dương. Chỉ là kiếm pháp của hắn lại lực bất tòng tâm ở nơi đây. Vùng bóng tối này tựa như cực kỳ dày đặc, cực kỳ kết dính. Hắn từng kiếm từng kiếm, dùng hết sức lực để thi triển kiếm thuật Nhất Kiếm Phân Âm Dương.
Bình Luận (0)
Comment