Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1097 - Chương 1101: Nơi Phân Tích Thiên Đạo (2)

Chương 1101: Nơi phân tích thiên đạo (2) Chương 1101: Nơi phân tích thiên đạo (2)Chương 1101: Nơi phân tích thiên đạo (2)

Khi tin tức này truyền đến, Hổ Vô Cữu sửng sốt, trong vùng thiên địa này, mọi người đều quan sát thiên tượng để ngộ pháp, từ kết hợp hiện tượng đến kết đạo quả, mọi người đều dựa vào ngộ tính cá nhân để cảm nhận, mà thế giới này vậy mà lại tập hợp lực của chúng sinh, phân tích tháo gỡ các quy tắc của thiên đạo.

Hơn nữa loại quy tắc này có thể viết ra bằng văn tự để mọi người học tập và lĩnh ngộ.

Hổ Vô Cữu nghe được tin tức này, ông ta cũng rất kinh ngạc, ông ta không ngờ Đạo Chủ vậy mà lại có bút tích lớn như vậy.

Chỉ là thế giới đó được phát hiện như thế nào vậy? Ông ta lập tức nghĩ đến mắt của Thượng Thương kia. Có lẽ Thượng Thương cảm thấy 'Đạo Chủ' lén tổ chức một thế giới đặc biệt và đang bồi dưỡng thứ gì đó, thế là hắn ta đã bồi dưỡng ra "Thượng Thương Chi Nhãn để tìm kiếm thế giới đó. Mà gần đây, mắt của Thượng Thương kia cuối cùng cũng được bồi dưỡng thành rồi, thế là đã tìm được thế giới mà Đạo Chử' lén khai mở kia. Thế nhưng hiện tại đây vẫn chỉ là một tin tức, còn chưa có ai từng tiến vào, thế nhưng tin tức này cũng đủ để khiến cho mọi người kích động. Bởi vì mọi người đều muốn tiến vào, muốn xem xem quy tắc thiên đạo mà người của thế giới đó phân tích là gì. Ngay cả Hổ Vô Cữu cũng thích thú rồi, có điều ông ta chung quy vẫn án binh bất động, ông ta từng hứa với Đạo Chủ nếu có người của Đạo Chủ tới, nhất định phải bảo vệ hắn an toàn trong thành, mặc dù xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn nhưng dù sao chiếc hộp kia vẫn đang ở đó, điều này chứng tỏ người bên trong vẫn chưa chết. Chỉ cần người còn chưa chết thì hắn ta sẽ không rời đi. ... Lâu Cận Thần ngồi một mình trong bóng tối mênh mông này.

Một thanh kiếm vắt ngang trên đầu gối hắn, hắn nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hình dung ra bức tranh 'Huyền Quang Phân Thiên Sắc' kia, một khi thu hoạch được gì đó, hắn liền cầm thanh kiếm nằm ngang trên đầu gối lên và khua vẫy về phía bóng tối vô tận. Hắn không biết mình đã khua vẫy kiếm bao nhiêu lần, cũng không nhớ mình đã ở đây bao lâu rồi. Thế nhưng dần dần, hắn đã tìm được một số cảm giác. Thanh kiếm mà hắn ta vung ra không còn là một kiếm nữa mà là một vùng kiếm quang mờ ảo. Từ thực đến ảo. Mặc dù hắn cầm chuôi kiếm trong tay nhưng thân kiếm lại giống như một vùng ánh sáng. Một vùng kiếm quang. Hình ảnh của 'Huyền Quang Phân Thiên Sắc' kia chậm rãi thấm ra từ trong trí nhớ trong đầu hắn, trong bức hình sắc trời xanh đen và vùng hư không đen kịt này hợp lại với nhau, mà vùng huyền quang phân thiên sắc của hắn lại từ từ hợp lại với kiếm trong tay hắn. Hắn vung kiếm hết lần này đến lần khác, khua quét ra huyền quang.

Vốn dĩ chỉ là kiếm quang quét rách hư không vài thước trước mặt, dần dần nó đã quét ra một vùng bóng tối rộng lớn. Loại cảm giác này rất huyền diệu. Hắn không biết mình đây có được tính là hợp bảo, hay có thể nói là hợp tượng hay không, vừa giống như vậy, lại vừa không giống vậy, kiếm khí, ý chí trên người hắn cùng với kiếm trong tay đều dung hợp vào một thể một cách hoàn hảo trong cú vung kiêm đơn độc này. Pháp lực của hắn đã không còn là pháp lực thuần túy nữa mà đã dung nhập vào kiếm khí rồi. Trong xương tủy máu thịt hăn đều thấm đẫm kiếm ý. Ánh sáng chiếu ra từ trong lỗ chân lông của hắn đều là kiếm quang. Kiếm mà hắn khua vẫy chính là một vùng huyền quang rực rỡ. Sự cô đơn đôi khi khiến người ta cảm thấy một hơi thở như kéo dài cả ngày, một ngày như kéo dài cả năm, và đôi khi, nỗi cô đơn có thể khiến người ta cảm thấy một năm như một hơi thở.

Lâu Cận Thần không cảm nhận được sự trôi đi của thời gian, hắn trầm mặc trong loại ngộ kiếm này, vung kiếm hết lần này đến lần khác. Bóng tối trước mặt hắn lần lượt bị phá vỡ, bóng tối này có chút giống như dùng kiếm chém nước, hết lần này đến lần khác bị phá rách rồi lại lập tức được lấp đầy, hắn mệt mỏi ngồi ở đó nghỉ ngơi một lát. Hắn dần bình tĩnh lại từ trong sự sốt ruột muốn rời đi ngay lập tức kia. Kiếm quang hắn vung ra càng lúc càng mạnh mẽ, ý niệm của hắn lại không còn mãnh liệt như thế nữa, ngược lại có loại cảm giác không quan tâm, điều này ngược lại khiến kiếm quang của hắn trở nên càng thêm linh hoạt hơn, càng thần bí hơn, càng gần với bản chất của loại ánh sáng kia hơn.

Dần dần, hắn như cảm nhận được sự mạch lạc của vùng bóng tối này, kiếm trong tay thuận thế khua vẫy, vùng bóng tối mơ hồ mà dai dẳng vô tận kia lại như tấm màn đen bị cắt ra dưới một kiếm này. Chiếc hộp kia trong phòng kiến có ánh sáng xuyên ra rồi. Ánh sáng không mạnh, chỉ là một tia sáng lóe lên xuyên qua nơi mở hộp. Chiếc hộp vẫn chưa được mở ra, ngay khi ánh sáng này sắp xuyên thủng toàn bộ phòng kiến, kiếm quang lập tức được thu lại, có người bước ra cùng với ánh sáng.
Bình Luận (0)
Comment