Chương 1108: Kết thúc (1)
Chương 1108: Kết thúc (1)Chương 1108: Kết thúc (1)
Lâu Cận Thần không biết những chuyện này, hắn cũng không quan tâm.
Sống ở thế giới đó hơn hai mươi năm, nhưng hắn đã sống ở Yên Lam giới hơn một trăm năm rồi.
Những người trong ký ức có lẽ đêu không còn nữa.
Ngoài ra, còn có người cũng đã trở nên nổi tiếng.
Ví dụ như người chiêm tinh, nổi tiếng với trận pháp.
Đặng Định cũng được dương danh rồi, nổi tiếng với Thiên Ma Đạo, được người đời xưng là Thiên Ma Đặng Định.
Ngoài ra còn có Tiết Bảo Nhi, người bước ra từ Yên Lam giới, danh tiếng cũng được truyền ra.
Chỉ là tinh vũ trụ quá rộng lớn, nếu không phải Đạo Quân, cũng chỉ là nổi danh một góc mà thôi.
Ngay cả người ở cấp bậc Đạo Quân cũng luôn có nguy cơ rớt đài. Mà người có danh tiếng hiển hách nhất trong những năm gần đây chính là Thủ Thiên Đạo Quân - Đồ Nguyên, gần như đã giết hết tất cả đối thủ cùng cảnh giới. Có người nói hắn ta cường đại như vậy là vì hắn ta đã trải qua những kiếp nạn kia và thoát ra khỏi những kiếp nạn đó, vì vậy mới có thể cường đại như vậy trong cấp bậc Đạo Quân này. Có người khi còn sống không ai quan tâm và chết ở đâu cũng không ai biết. Thế nhưng nếu có thể có một hoặc hai người có thể hỏi thăm về ngươi thì thế là đủ rồi. Bởi vì phần lớn cuộc đời của một người là những cuộc gặp gỡ tình cờ, có thể có một hai người còn quan tâm tìm ngươi trong những ngày rộng tháng dài, chắc chắn không phải là mối quan hệ bình thường. Người đầu tiên phát hiện Lâu Cận Thần xảy ra vấn đề là Đặng Định.
Bởi vì trong Thiên Ma Biến, đối với sự biến đổi của 'đại sư huynh này, hắn cảm giác được Lâu Cận Thần tựa hồ đang ở trạng thái cực kỳ suy yếu. Người thì chưa chết nhưng lại rơi vào một loại trạng thái im lặng.
Hắn ta lưu lạc trong tinh không rất lâu, trở về Yên Lam giới, gặp Tiết Bảo Nhi, nói ra cảm giác của mình. Thế là Tiết Bảo Nhi cũng bắt đầu lưu lạc trong tinh không. Lâu Cận Thần đang ngủ say trong cái chết. Bởi vì hắn là người được Đạo Chủ sắp đặt, cho dù hắn nghĩ thế nào cũng là một mối nguy hiểm đối với Thượng Thương, là một cái gai uy hiếp đến mình, nhất định phải rút bỏ. Mà khi hắn bị lôi pháp đả thương, thân tâm chấn động, vừa lúc lại chịu sự ảnh hưởng của Thượng Thương.
"Lâu Cận Thần, Lâu Cận Thần, Lâu Cận Thần..."
Dường như có một giọng nói đang gọi hắn trong hư vô, Lâu Cận Thần dần dần hồi phục sau cận kề cái chết này. Suy nghĩ của hắn dường như bắt đầu tụ lại từ bóng tối vô tận, như thể hàng tỷ điểm suy nghĩ như khí sương tụ lại với nhau, đần dần trở thành một con người."Ta, ngủ quên rồi?"
Suy nghĩ của Lâu Cận Thần lúc đầu không rõ ràng lắm, nhưng rất nhanh liền hiểu rằng mình bị trúng một loại pháp thuật nào đó không thể nói rõ được. Nghĩ kỹ hơn, hắn thậm chí còn không nghĩ đó là pháp thuật.
Ban đầu hắn nghĩ rằng cảm nhận và có sự đáp lại mới là pháp. Nhưng bây giờ hắn lại chợt nghĩ ra pháp thuật cao cấp nhất thường chỉ cần sự dẫn đường đơn giản là được. Hắn thoát khỏi lôi pháp kia, bởi vì nó làm chấn động tâm hồn hắn, ở trong đây lúc nhìn thấy bóng tối bao la, trong lòng sinh ra một số ý niệm tiêu cực và bị sức mạnh vô hình dẫn đường, ngay cả ý niệm cũng sắp tan đi rồi. Chỉ là thân là tu sĩ kiếm đạo, ý nhiệm của hắn cực kỳ ngoan cường, nhiều năm như vậy mà vẫn không hề biến mất. Giữa từng tiếng gọi hồn, ý thức của hắn tập trung lại."Ta suýt chút nữa đã chết rồi."
Đây là tiếng lòng thứ hai của Lâu Cận Thần."Lâu Cận Thần, ta biết ngươi không muốn vận mệnh của mình bị người khác an bài, thế nhưng sau khi ngươi bị Thượng Thương để mắt đến, xin hãy cùng ta kết thúc trận chiến này đi."
Lâu Cận Thần cảm thấy giọng nói của người nói vô cùng quen thuộc, giống như người mình mới quen, lại giống như bằng hữu, cũng giống như lão sư. Trong giọng nói ấy dường như chứa đầy sự van nài, lại giống như chứa đầy sự đáng thương."Ngươi là Đạo Chủ sao?"
"Là ta."
Giọng nói kia vang lên."Cảm ơn ngươi đã đánh thức ta."
Lâu Cận Thần nói."Ngươi là do ta dẫn ra ngoài, có thể kéo trở về, ta nhất định sẽ kéo ngươi trở về."
Giọng nói kia nói."Ngươi dẫn ra ngoài bao nhiêu người rồi?"
Lâu Cận Thần hỏi."Có hơn ba nghìn người."
Giọng nói đó nói."Bọn họ còn sống sao?”
Lâu Cận Thần hỏi."Một số người còn sống, có người đã chết rồi."
Người kia tiếp tục nói, câu trả lời của hắn ta rất đơn giản.'Việc kết thúc trận chiến này mà ngươi vừa nói, phải kết thúc thế nào?"
Lâu Cận Thần hỏi."Chúng ta chết, hoặc là ông ta chết." Giọng nói kia nói."Chúng ta? Ta có thể không tham gia không?”
Lâu Cận Thần hỏi."Ngươi nên biết rằng đôi khi cho dù không làm gì cả ngươi cũng không thể thoát thân nổi, bởi vì máu trên người ngươi, suy nghĩ của ngươi, đối với ông ta mà nói, đều là phản nghịch, là thứ không nên tồn tại."
Giọng nói kia nói."Nói như vậy, ta không có sự lựa chọn rồi."
Lâu Cận Thần hỏi.