Chương 1109: Kết thúc (2)
Chương 1109: Kết thúc (2)Chương 1109: Kết thúc (2)
"Đúng vậy, không có lựa chọn nào khác. Cũng giống như ngươi lần này, kỳ thực ngươi không muốn làm gì cả, ta cũng chưa yêu cầu ngươi làm gì, nhưng ông ta đang dẫn dắt cái chết của ngươi rồi."
Giọng nói kia nói.
Lâu Cận Thần trầm mặc:
"Đây là một sự nghiệp nguy hiểm mà vĩ đại, ta phải bắt đầu từ đâu?"
"Ông ta chỉ có thể giáng tai giáng họa, chỉ có thể dẫn dắt thế cục, khiến người ta rơi vào trong kiếp nạn, rơi vào trong thù hận giết chóc, nhưng ông ta đã bồi dưỡng ra 'quỷ nhãn, rất nhiều người quên mình phục vụ cho ông ta."
"Vốn dĩ ta không muốn làm gì với những người đó, nhưng những người đó truy lùng người của chúng ta khắp nơi, vì vậy chúng ta phải răn đe những người này, khiến những người trung lập khác không dám làm xằng làm bậy."
Giọng nói kia nói.
"Rất tốt, cho ta biết một cái tên đi."
Lâu Cận Thần nói."Hãy đi đến nơi trong lòng ngươi muốn đến, Đạo Luật Tông đi!"
Giọng nói kia nói. Được."
Lâu Cận Thần đáp lại một tiếng, sau đó không còn nghe thấy tiếng trả lời nữa, hắn đứng ở đây nhìn khoảng hư không rộng lớn, hít một hơi thật sâu và thở ra, hóa thành một dải khói mây màu trắng. Hắn biết mình không có lựa chọn nào khác. Nhiều khi, có những việc cho dù không muốn làm nhưng không thể không làm. Hắn đưa tay quét vào hư không, sau đó một khe cửa xuất hiện, trong lòng nghĩ đến quần thể cung điện bằng đồng thau kia, đồng thời lấy ra một lôi ấn trước đó thuận tay lấy được, dùng nó làm vật dẫn đường, bước vào trong U Vọng. Cảnh tượng trước mắt hắn không ngừng thay đổi, một luồng sáng trắng xuất hiện, đó chính là sấm sét. Hắn phát hiện mình ở bên ngoài đám mây giông. Những đám mây giông chằng chịt vào nhau như một cái ao khổng lồ. Trong đó, một cái cây bằng đồng đâm ra từng cành, nâng đỡ từng tòa lôi điện. Lúc này đang có giảng pháp trong một tòa đại điện, giảng về mối quan hệ giữa sấm sét và hình phạt.'Căn bản của sự trừng phạt là ở pháp luật, người có luật người, đạo có quy tắc đạo, mà trời có quy tắc của trời. Quy tắc của trời lớn hơn mọi thứ, nếu có người vi phạm quy tắc của trời thì chúng ta sẽ là hình lôi của trời, là cái roi của trời, quất đánh tất cả những người nghịch thiên trong tinh vũ."
"Các ngươi phải nhớ kỹ, bất luận lúc nào ở đâu, lôi pháp của các ngươi đều là vì Thượng Thương' mà hành động, thay trời trừng phạt, đương nhiên là uy lực vô cùng tận."... Tổ sư ở trên đang giảng pháp, lời nói vang rên như sấm, trong khi các đệ tử ở phía dưới thì nghe đến mê mẩn."Thay trời trừng phạt!"
Đây là ý niệm mới được truyền bá trong lòng rất nhiều đệ tử sau khi tới đây một chuyến, từ đó lôi pháp của bọn họ liền có nguồn gốc mới rồi. Vào lúc này, có người trong số bọn họ dường như nghe thấy tiếng kiếm ngâm. Sau đó có một tiếng động cực lớn."Rắc rắc!"
Sau đó có người quay đầu lại nhìn ra ngoài cung điện, đúng lúc nhìn thấy một cung điện khổng lồ đang sụp đổ. Từng tia sét bay ra khỏi cung điện kia, cùng lúc đó, cung điện rung chuyển ánh sáng dao động, có người bay lên, một đường kiếm quang đến từ bầu trời xa xăm trong U Vọng xẹt qua hư không, xuyên qua cung điện. Cung điện trong nháy mắt bị chia thành hai nửa và sụp đổ xuống, trong chớp mắt, nó đã rơi ra khỏi U Vọng và biến mất không thấy đâu nữa. Những người trong điện khác bay ra ngoài, từng đường lôi quang bay ra, tìm kiếm kẻ địch trong U Vọng, thế nhưng lại không tìm thấy ai cả. Tổ sư đời thứ mười ba đang giảng pháp trong điện cau mày lại, ông ta có một loại dự cảm không lành.'Kẻ địch đến rồi."
Đặc biệt còn là kiểu người không nói một tiếng đã đến phá hoại, người tới tuyệt đối không có ý tốt. Kẻ phá hoại còn đang lẩn trốn, như vậy là xảo quyệt rồi, người như vậy là phiền phức nhất. Lôi quang trong vũng sấm sét vô cùng rực rỡ, mọi người đều đang nhìn về phía U Vọng rộng lớn bên ngoài. Có người bay một vòng sau đó quay trở lại, tìm không thấy người. Có người hét lên:
"Xin Lôi Kính của lão tổ."
Hắn ta vừa dứt lời, trên bầu trời xuất hiện một tấm gương khổng lồ với lôi quang chớp lóe, chiếu sáng vùng U Vọng này, không rõ độ sâu của nó, tuy nhiên lại không chiếu ra được gì cả. Thập Tam tổ sư đang giảng pháp đi tới cửa điện, ông ta cũng cau này, lôi trì không thể dễ dàng bị người khác tấn công mà không tìm thấy người được. Nhưng hiện tại lại tìm không thấy, điều đó chỉ có thể chứng minh rằng đối phương cực kỳ cao minh trong việc ẩn giấu khí cơ của mình, thậm chí đã không thể dùng từ cao minh để hình dung nữa rồi. Lâu Cận Thần lùi ra rất xa, khi ánh sáng trong gương chuẩn bị chiếu vào người hắn thì hắn đã bước một bước về phía sau tấm gương, khí tức tự thân của hắn cũng được ẩn giấu cực tốt. Điều này giống hệt với hai kiếm phát ra trước đó của hắn, cực kỳ cô đọng, cực kỳ súc tích. Hắn đã ngủ trong đại địa kia lâu như vậy, tự nhiên giấu được kiếm vào trong lòng mình. Thanh kiếm này thực sự xuất phát từ trái tim.