Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1106 - Chương 1110: Mồi Nhử (1)

Chương 1110: Mồi nhử (1) Chương 1110: Mồi nhử (1)Chương 1110: Mồi nhử (1)

Nhất Kiếm Phân Âm Dương, không có bất kỳ sự bám dính hay trì hoãn nào cả.

Hắn cầm thanh trường kiếm dài trong tay, tiến lên một bước, tiến lại gần, vung kiếm liên tục mười tám kiếm.

Giống như một cây hoa kiếm thu phóng, từng đường kiếm quang gần như quét ra.

"Răng rắc!"

Từng âm thanh vang lên, từng tòa lôi điện đổ sụp.

"Đằng kial"

"Tìm thấy rồi."

"ÁI"

"ÁI"

Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn

Lôi quang lóe lên, rực rỡ muôn hoa, sáng bừng một phương.

Âm thanh vang dội, liên tục không ngừng.

Trong đó có một bóng người như ẩn như hiện, từng tia chớp như đường thẳng xuyên qua cơ thể hắn, mỗi tia điện đều như xuyên qua cơ thể lại như lướt qua cơ thể hắn.

"Lôi điện ta đắc tội với đạo hữu khi nào mà đạo hữu lại đánh lén bằng đòn hiểm độc như vậy?"

Trong U Vọng có giọng nói vang lên, ngay cả tiếng sấm rền cũng không thể át được."Ta và ngươi đều là người trường sinh, nhãn quang đều là trăm năm ngàn năm, nếu đã không nhớ ra vậy hà tất còn hỏi, trong U Vọng chưa từng có thù hận vô duyên vô cớ, nếu ngươi nghĩ là có, vậy chỉ có thể là ân oán kết từ trăm ngàn năm trước."

Giọng nói của Lâu Cận Thần tầng tầng lớp lớp, như thể vô số người đang nói vậy. Đúng lúc này, có lôi chú uy nghiêm vang lên. Lôi lôi lôi lôi lôi..."

Hắn ta là người đặt câu hỏi, chỉ là muốn thông qua câu hỏi để có được câu trả lời, từ đó khóa chặt Lâu Cận Thần mà thôi. Bởi vì cho dù bọn họ nhìn thấy nhưng vẫn có một loại cảm giác như nhìn thấy cá trong nước, mà sấm sét thi triển ra không có một đường nào rơi trúng. Vì vậy, trước khi thi triển lôi chú' phải thông qua phương thức này để khóa chặt vị trí của Lâu Cận Thần. Cùng với việc từng tiếng lôi chú vang lên, bọn họ không còn loại cảm giác hụt hãng kia nữa. Mỗi một cú đánh đều giống như đánh vào điểm thực, như thể đánh vào đá núi lại như thể đánh vào biển lớn. Bùn đá sụp đổ, nước biển tung tóe khắp nơi nhưng người kia vẫn còn đó. Bọn họ nhìn thấy từng bóng người rơi khỏi cơ thể Lâu Cận Thần. Bóng người bay lượn, một mình hắn giống như một cái ổ của những cái bóng vậy. Thế nhưng mỗi một cái bóng nổ tung đều loại bỏ đi một tia chớp. Lần trước Lâu Cận Thần bị 'lôi chú' làm trọng thương, đương nhiên sẽ không dùng cùng một pháp thuật hai lần. Lôi chú' này trực tiếp rơi vào trong tim, giống như tâm kiếm của hắn vậy. Vì vậy, hắn bèn để cho †âm tư của mình tăng lên vô số tầng, giống như sóng biển, dâng trào hết lần này đến lần khác, những 'bóng người trong lòng như thể đang thế thân, ứng phó với lôi chú này thay hắn. Đột nhiên, trong số những bóng người nổ tung khắp bầu trời kia, có một cái bóng vung ra kiếm quang. Một người trúng kiếm quang mà ngã xuống, đầu lìa khỏi cơ thể. Lâu Cận Thần hết lân này đến lần khác tìm kiếm cơ hội giết người dưới sự vây giết của từng đường điện quang lôi chú này. Tân suất hắn giết người không cao, bởi vì người ở đây ai nấy cũng đều là tinh anh cả. Lâu Cận Thần cũng không thoải mái, bởi vì mỗi lần chống lại lôi chú' đều là một kiểu tiêu hao đối với tâm niệm pháp lực của hắn. Có điều, kiếm pháp của hắn rất sắc bén, động vào là chết người, chỉ cần có chút cơ hội là sẽ xuất kiếm. Bởi vì hắn đã xuất kiếm nhiều lần như vậy, giết được kha khá người, những người kia trong lôi điện đương nhiên cũng cẩn trọng hết mức có thể. Tuy nhiên, bất cứ khi nào Lâu Cận Thần rút kiếm ra, bọn họ vẫn không thể né tránh hay chống đỡ được. Mọi người chú ý, kiếm thuật của tên này thần diệu, không được bất cẩn, lúc thi pháp, trước tiên phải dùng bảo vật hộ thân để bảo vệ bản thân."

Người nói được bao bọc một thân lôi quang chớp lóe, trong đôi mắt có ánh điện lưu động, quanh người hắn ta được bao quanh bởi ba hạt lôi châu, màu sắc lần lượt là màu đỏ, màu xanh, màu vàng. Hắn ta có uy danh nhất định trong lôi điện này, cũng được coi là thiên kiêu thế hệ mới, nổi danh là thiện chiến, từng giao chiến ác liệt với đại đạo tặc hơn một tháng, cuối cùng giết chết đối phương. Khi đạt đến cảnh giới nhất định liền khó phân được ai cao ai thấp, mỗi người có đạo lý của riêng mình, nói năng đều rõ ràng đâu ra đấy, chỉ sau khi động pháp rồi mới có thể nghiệm được sự thật. Ba hạt lôi châu của hắn ta là được lấy từ trong tiểu giới của một người, đó cũng là do cơ duyên tình cờ hắn ta mới gặp được tiểu giới vừa mới hình thành đó. Trong tiểu giới kia có thể gọi là thế giới của sấm sét, sau khi hắn ta lấy được ba viên lôi châu này, thế giới kia liền sụp đổ. Lời nói vừa dứt, ánh mắt hắn ta nhìn Lâu Cận Thần đang lập lờ trong bóng tối vô biên kia, lại quét mắt nhìn qua những người khác ở khắp hướng xem xem mọi người có đứng quá gần, quấy rầy những đồng môn khác thi pháp hay không. Trong mắt hắn ta dường như nhìn thấy một bóng người, ngay bên cạnh mình, hơn nữa còn vung ra một đường kiếm quang không màu sắc. Hắn ta giật mình, lôi quang của ba viên lôi châu nổ tung, tia chớp ba màu lập lòe xung quanh.
Bình Luận (0)
Comment