Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 228 - Chương 228: Đệ Tử Phái Lớn (2)

Chương 228: Đệ tử phái lớn (2) Chương 228: Đệ tử phái lớn (2)

Lâu Cận Thần sở dĩ không tránh trước, là vì trong thoáng chốc khi tới gần ảnh môn, tròng mắt hắn liền trở nên xao động, giống như muốn từ trong hốc mắt mà chui ra, trong hốc mắt như có rất nhiều con giòi nhỏ lúc nhúc, hắn có thể tưởng tượng ra tròng mắt đang sinh ra xúc tu chui ra khỏi hốc mắt mình, trong chốc lát đó, hắn quan tưởng nguyệt trong mắt mình, ra sức kiềm hãm loại dị biến này.

Nhưng hắn lại không thể tránh khỏi việc từ hai mắt của mình nhìn thấy một cánh cổng khổng lồ cao ngất trời.

Dưới cánh cổng thi thể ngang dọc la liệt, thi thể có người có thú, còn có quái vật cực lớn, thậm chí có cả rồng trong truyền thuyết, nhưng đều đã là hài cốt trơ xương dưới cổng.

Lâu Cận Thần thấy được, cho nên tròng mắt trong hốc mắt xao động lại bị hắn ra sức trấn áp.

"Phong!"

Giọng nói của Nhị đương gia như tiếng chuông đồng, ảnh môn kia dần dần tán loạn.

Ảnh môn trên hư không đã tan biến, nhưng Lâu Cận Thần vẫn đứng đó không hề nhúc nhích, mọi người đều vây quanh, không hề đụng vào hắn, có thể cảm nhận được bên trong hai mắt Lâu Cận Thần bắt đầu khởi động khí tức khủng bố mà quỷ dị.

Mọi người lúc này mới hiểu rõ, Lâu Cận Thần che hai mắt không phải vì cặp mắt đó bị mù, mà là vì mắt quá đáng sợ.

Mọi người thấy ánh trăng hội tụ lại trên người Lâu Cận Thần, ước chừng sau một nén nhang, cả người hắn đầy ánh trăng, thu hết vào chỗ hai mắt, cho dù là miếng vải đen đang che đậy cũng có thể nhìn thấy ánh sáng trắng bạc đang tụ lại, lại chậm rãi, ánh trăng nọ như đang thu hết vào bên trong mắt, không còn có thể thấy được nữa.

Khí tức trên người Lâu Cận Thần lại trở nên sống động lần nữa, mọi người biết, hắn không có việc gì.

Nhị đương gia thầm nghĩ: "Tam đương gia không biết là xuất thân từ tông môn tu khí đạo nào mà lại có thể quan tưởng nguyệt phong trấn xâm nhập bí ma, có thể thấy được trình độ thâm sâu của hắn trong quan tưởng pháp."

Trường phái khác nhau có xưng hô khác nhau đối với ngoại vực "bí linh", có một số lại gọi là bí ma.

Lâu Cận Thần chậm rãi thở ra một hơi nói: "Cảm ơn sự giúp đỡ của các vị đương gia."

"Tam đương gia, ngươi nói những lời này ta cũng không thích nghe, đều là huynh đệ kết nghĩa, giúp đỡ lẫn nhau không phải điều phải làm sao? Lẽ nào lại thấy nguy mà trốn." Tứ đương gia lớn tiếng nói.

"Tứ đương gia, lâu như vậy đến nay rồi, những lời này của ngươi mới đáng nghe." Thất đương gia nói.

"Đúng vậy, Tam đương gia, đều là huynh đệ kết nghĩa, nói cảm ơn cái gì chứ." Đại đương gia cũng nói.

"Phải, cảm ơn cũng không phải chỉ là lời nói ngoài miệng." Lâu Cận Thần nhìn quanh nói.

"Tam đương gia, mắt của ngươi xảy ra chuyện gì, có thể tiện nói một chút không?" Nhị đương gia nói.

Tứ đương gia cũng lập tức nói: "Đúng vậy, ngươi nói xem, mắt ngươi xảy ra chuyện gì?"

Lâu Cận Thần cũng không kiêng dè gì cả, nhưng hiện tại không phải thời điểm để nói cái này, vì thế bảy người bèn quét sạch toàn bộ Cẩu phủ.

Sau đó Đại đương gia rốt cuộc nói ra bản thân họ Triệu, tên là Triệu Nghĩa, nơi này vốn là Triệu phủ Vân Vân, chuyện xưa lúc đó mà hắn kể chính là chuyện của chính hắn, nói đến chỗ bi thương lại nước mắt đầm đìa, chỉ nói bản thân đại hận phải báo, may mà có sáu vị huynh đệ, về sau mà có sai bảo xông pha khói lửa cũng không chối từ.

Thế là mọi người lại dùng câu hắn nói lúc trước mà đáp lời hắn, nói mọi người đều là huynh đệ kết nghĩa, cần gì phải cảm ơn.

Cuối cùng là xét xử Cẩu thư sinh, lúc này, kể cả là Đại đương gia cũng không có ý nghĩ tra tấn hắn, chỉ trong tiếng khóc lóc cầu xin của hắn mà một đao tước đầu hắn, huyết tế cha mẹ muội muội...

Sau khi thanh lý trong lẫn ngoài toàn bộ Triệu phủ, hạ nhân, nô bộc quen thuộc ban đầu chỉ còn một số người, mà đại đa số đã mất tích.

Sau đó, mọi thứ đều yên tĩnh trở lại, bảy người ở lại trang viên không rời đi, trận đại chiến này của bọn họ mang tới một trận khiếp sợ của tu sĩ phụ cận thành và trong núi, bất kể là việc Nhị đương gia thanh thế quy mô lớn điếu dân phạt tội, hay là một kiếm của Lâu Cận Thần đâm hơn mười dặm, đều đủ để khiến các tu sĩ nơi này cảm thấy kinh hãi.

Rồi sau đó truyền ra lại thành ở đầu đường thành Cửu Tuyền, có một thanh niên dựa vào một đôi tay mà tiến công, thế mà lại khó có địch thủ, không ai có thể ngăn lại mũi kiếm của hắn, trong khoảng thời gian ngắn, chuyện Hắc Phong Trại Thất Nghĩa Sĩ, ai ai cũng bản lĩnh đã lan truyền xa.

Thành Hoàng đã mời mấy người bạn tốt sống trong thành đến, hắn sợ nhóm cường giả không biết chui ra từ đâu này thuận tay dắt dê cũng đánh hắn luôn, đang nơm nớp lo sợ.

Mà lúc này, bảy người lại đang ngồi trong một phòng khách, trước mặt mỗi người một tách trà.

Lâu Cận Thần từ từ kể một hồi về nguyên nhân đôi mắt của mình sao lại biến thành như vậy.

Bình Luận (0)
Comment