Thất đương gia cũng không để lộ ra lai lịch của bản thân mình, nhưng từ trong cách nói chuyện của nàng lại cũng có thể biết kiến thức của nàng bất phàm, cũng không hề dưới cơ Nhị đương gia và Tứ đương gia.
"Tam đương gia, trước khi ngươi chữa khỏi mắt, tốt nhất đừng tới gần ấn ký "bí linh" gì đó, bởi vì mắt của ngươi sẽ khiến ngươi nhìn thấy ấn ký phía sau bí linh, sẽ kinh động đến các đấng, cái này sẽ dẫn tới nguy hiểm cho ngươi."
"Chẳng lẽ không có cách nào khác sao?" Lúc này Đại đương gia chen vào một câu, trên khuôn mặt xấu xa của hắn tràn đầy lo lắng.
"Nhỏ dược vật vào hai mắt, phong ấn lại là được." Nhị đương gia nói.
"Nhưng như thế sẽ trở thành người mù thật sự." Lục đương gia rầu rĩ nói, hắn hiển nhiên cũng biết một ít.
"Người mù thì làm sao, kiếm tiên mù càng hiện rõ phong thái." Tứ đương gia nói.
"Thật ra ta nghe nói có một loại thảo dược có thể ức chế sự phát triển của nó, có thể khiến nó lâm vào trạng thái nửa hôn mê." Thất đương gia nói.
"Thuốc gì?" Đại đương gia vội hỏi.
"Ngọ Dạ Lan của Trấp Thủy, trộn lẫn với thạch nhũ ngàn năm, Ngọ Dạ Lan có thể khiến cho người ta hôn mê, thạch nhũ vốn là thổ linh nơi linh khí hội tụ, có ích rất lớn với người tu Ngũ Tạng Thần Pháp, sau khi trộn lẫn vào với nhau thì nhỏ vào trong mắt, sẽ có hiệu quả phong ấn, nhưng cũng sẽ không khiến hai mắt của ngươi hoàn toàn bị mù." Thất đương gia nói.
"Ngọ Dạ Lan sinh trưởng ở phía Nam nóng nực, thạch nhũ ngàn năm lại là vật có thể gặp không thể cầu." Nhị đương gia nói.
Lâu Cận Thần nghe mọi người đều vì mình mà đưa ra biện pháp, trong lòng cảm kích, nhưng hắn đã có ý nghĩ của riêng mình.
Cho tới nay, hắn vô cùng yêu thích với đoạn kiếm pháp mà Quan Chủ truyền cho mình.
Mùa xuân tại dã, mùa hè tại mục, mùa thu kinh lạc, mùa đông kiếm khí nhập ẩn tàng trong lòng ta, chờ thời mà động, kiếm khởi nguồn từ tâm hải, chém hết quỷ thần gặp thanh sơn.
Ở góc nhìn của Lâu Cận Thần hiện tại, cái này tức là chỉ kiếm pháp, cũng không chỉ là kiếm pháp.
Mà là chỉ một loại quá trình góp nhặt thiên địa vạn pháp nhập vào thể xác và tinh thần.
Mà lúc này, ma chủng Quỷ nhãn trong hai mắt cũng đang ứng với một đoạn quá trình tu pháp, nó vốn tại dã, lúc này đang ở trong mắt ta.
Hắn vẫn cho rằng không phải gió đông thổi bạt gió tây, mà là gió tây thổi bạt gió đông.
Muốn thu được pháp của nó, càng cần phải trải nghiệm, chỉ có hàng phục dị biến mà Quỷ nhãn mang tới này mới có thể được coi là đã đắc pháp.
Hắn vẫn luôn có lòng tin vững chắc, ý chí tự thân là mấu chốt, ma chủng trong mắt cũng chỉ là một đoạn quỷ niệm, sẽ hàng phục nó như vọng niệm bình thường.
Cái này cũng chính là chỗ cố chấp của Lâu Cận Thần.
"Cảm ơn sự quan tâm của các vị đương gia, lúc này, ta vẫn còn có thể trấn áp được, việc này không vội, chúng ta hãy xem người của Bí Linh Giáo đã làm những gì ở đây trước đi." Lâu Cận Thần nói.
Mọi người cũng không phải người ề à gì, bèn cũng không nói không dứt chuyện này nữa.
Thế là mọi người đều tới tổ trạch của Triệu Đại đương gia, tổ trạch này trùng tu mấy lần, lại cũng không động tới nền, mà trong nhà có một cái giếng ở chính giữa, giếng là hình vuông, ở trong nhà lại là sân nhà.
Chỉ là chưa từng nghe nói có ai đào một cái giếng thật sự làm sân nhà.
Từ những dấu vết trong nhà có thể thấy, người của Bí Linh Giáo đã tốn một phen tâm tư tìm kiếm trong giếng, bản thân Đại đương gia cũng mù mờ, hắn cũng không rõ là vì sao.
Xem từ dấu vết, người của Bí Linh Giáo hình như muốn bày ra một pháp trận.
"Đây là một pháp trận Khải Linh, có thể thông qua pháp trận này nhìn được một số thứ vốn dĩ không thấy." Nhị đương gia nói.
Đúng lúc này, ngũ đương gia ho khan hai tiếng, hấp dẫn được sự chú ý của mọi người, ngũ đương gia hình như muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại vừa giống như đang đấu tranh trong lòng.
"Ngũ đương gia, ngươi có gì nói thì nói đi, mọi người kết nghĩa đến với nhau chính là duyên phận, cần gì phải điệu bộ tiểu nữ nhi như thế." Tứ đương gia mau chóng nói.
Thất đương gia nhíu mày, nghe thấy "điệu bộ tiểu nữ nhi" bèn muốn nói gì đó, nhưng lại nhịn xuống.
"Ta từng có một cuốn bản thảo, chính là cuốn du ký của một vị đạo nhân tên là Tống Ninh, theo như lời trong sách này thì ông từng đi qua Cửu Tuyền quốc, người của nước đó uống nước Cửu Nhãn xong, cơ thể tráng kiện nhẹ nhàng, đi nhanh như ngựa, sức khỏe như tê hổ báo, lại nói, trong thành Cửu Tuyền hình như có trận pháp bảo vệ bao quanh sự tồn tại nào đó, hoặc là bí cảnh chỗ nào đó của nước này."
"Cửu Tuyền quốc à?" Tứ đương gia nhắc lại, nói: "Các ngươi từng nghe qua chưa?"
Nhị đương gia lắc lắc đầu, nói: "Trong dòng sông thời gian mênh mông dài rộng không biết đã vùi lấp bao nhiêu người và chuyện, cho dù quốc dân uống nước có thể sở hữu sức khỏe như tê hổ báo, ở trong năm tháng cũng bị vùi lấp."