Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 232 - Chương 232: Thích Ứng (1)

Chương 232: Thích ứng (1) Chương 232: Thích ứng (1)

Đại đương gia lúc này lại nói: "Hình như ta đã từng nghe gia gia từng nhắc tới tên Cửu Tuyền quốc này rồi, gia gia từng nói, nhà họ Triệu ta cũng từng là vương thất của Cửu Tuyền quốc. Lúc ấy ta nghe chỉ cảm thấy gia gia là một lão hồ đồ..."

"Chuyến đi tới nơi này của ngũ đương gia chẳng lẽ không phải là đang tìm bí cảnh Cửu Tuyền quốc sao?" Thất đương gia hỏi.

Ngũ đương gia tựa như không giỏi ăn nói, hoặc cũng là do ở trước mặt những người thẳng thắn không dễ vặn lại gì cả.

"Ta là tán tu, đương nhiên cần phải đụng chạm cơ duyên." Ngũ đương gia vuốt chòm râu của mình nói.

"Chúng ta có thể gặp nhau, đó chính là cơ duyên lớn nhất." Lục đương gia hùng hồn nói.

Mọi người nhìn nhau cười to nói: "Nếu đã là cơ duyên, chúng ta đây cũng đến xem sao, nơi này có phải thật sự có một bí cảnh không."

Ngàn dặm bên ngoài, có một hẻm núi, giống như một cánh cổng khổng lồ được dựng lên trên một ngọn núi.

Phía trên vách đá của vách núi đen, có người lấy màu vẽ hoa văn vẽ một môn đình cực lớn, bên trên dày đặc các loại ký hiệu quỷ dị, thậm chí có thể nhìn thấy rất nhiều thi thể bám ở bên trên đó.

Trong hẻm núi giống như một cánh cổng khổng lồ giữa trời và đất này, bóng râm phản chiếu trên mặt đất dường như đang vặn vẹo, thứ gì đó trong đó dường như đang muốn thoát ra khỏi cái bóng.

Bên trong hẻm núi, trong một hang núi, có một lão già đang nằm trên một giường đá không ngừng thảm thiết kêu la.

Bên cạnh ông ta là một tấm mặt nạ hắc bạch đặt ở một bên.

Đây là một lão già với khuôn mặt thống khổ đã hơi điên cuồng, tóc của ông ta đang lúc nhúc cuộn lại.

Mà ruột bị bục ra khỏi phần bụng lúc này đang bị trói chặt lại, cho dù là như vậy, chỗ ruột kia vẫn đang uốn éo vặn vẹo như rắn.

Lúc này, có một nữ tử áo trắng đi tới, trong tay bưng một chén thuốc nói: "Đốc chủ, mau uống một chén thuốc, uống bát thuốc này rồi có thể khống chế được đau đớn, cũng có thể áp chế được dị biến cơ thể của ngài."

Đốc chủ hình như không chờ nổi nữa, ừng ực ừng ực uống hết.

Mỗi một lần uống xong thuốc này, cơ thể sẽ không hề cảm thấy đau đớn mấy canh giờ.

"Đốc chủ, đỡ hơn chưa?" Nữ tử áo trắng hỏi.

Đốc chủ hít một hơi, gật gật đầu nói: "Đỡ hơn rồi, không ngờ ngươi lại có tìm tòi như thế ở phương diện đan dược."

"Đây đều là sự bồi dưỡng của Đốc chủ ngài mà." Nữ tử áo trắng mang theo vài phần ngại ngùng nói.

"Tốt lắm, đợi sau khi cơ thể của ta khôi phục, nhất định sẽ bồi dưỡng ngươi thật tốt. Nửa người dưới của ta vẫn chưa tìm về được à?" Đốc chủ hỏi, đây mới là điều ông ta quan tâm nhất, nửa người dưới bị chặt đứt, mà mình lại chạy được, đây đúng là chuyện không thể tưởng tượng được mà lại xảy ra với ông ta.

Nữ tử áo trắng không khỏi nhớ đến mấy ngày trước, Đốc chủ rơi ra khỏi ảnh môn khổng lồ, phát ra tiếng kêu la thảm thiết đau đớn, lập tức kinh động đến người trong hẻm núi, lúc mọi người tới gần phía Đốc chủ, lại thấy một đôi chân trong ảnh môn nhảy ra, Đốc chủ lúc ấy mặc kệ đau đớn trên người, lập tức ôm lấy nửa người dưới của mình.

Nhưng mà nửa người dưới lại cực kỳ mạnh mẽ mà bật dậy, đạp một cước lên mặt Đốc chủ, sau đó chạy như bay vào trong rừng, đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được.

"Đốc chủ, vẫn chưa thấy, nhưng mà nghe nói đã truy tìm được dấu vết của hạ thân ngài, chắc là rất nhanh có thể bắt được về." Nữ tử áo trăng hơi mềm mỏng nói.

"Ừm." Đốc chủ hơi mệt mỏi, rất nhanh đã bắt đầu phát ra tiếng ngáy.

Lúc này, nữ tử áo trắng lại từ từ cúi người xuống, nói bên tai Đốc chủ: "Đốc chủ,"Thập Tam Bí Linh Trú Thân Kinh" ngài vẫn chưa nói xong đâu, bây giờ giảng cho thuộc hạ được không..."

Đốc chủ vốn dĩ đã đang ngủ, thế mà lại mở miệng niệm kinh văn của "Thập Tam Bí Linh Trú Thân Kinh", hơn nữa còn bắt đầu niệm từ chỗ hôm qua bị ngắt quãng.

Từ Tâm một đường đi ra thành Cửu Tuyền, gió đêm đang thổi, vừa nãy khi bảy người kia bao vây, tim nàng đã nhảy lên tới cổ họng, nhất là khi nhìn thấy kiếm thuật của Lâu Cận Thần, kiếm quang du tẩu cực nhanh kia khiến cho nàng có một loại cảm giác bất lực.

Nàng cảm thấy bản thân mình ba năm trở lại đây đã tiến bộ coi như rất lớn rồi, vốn dĩ kiếm thuật của bản thân đã vượt qua Lâu Cận Thần, lại không ngờ rằng, khi gặp lại Lâu Cận Thần, kiếm thuật của đối phương thế mà lại khủng bố như vậy, làm cho lòng nàng sinh ra cảm giác bất lực.

Không khỏi nghĩ, có lẽ ta nên tìm một môn phái đàng hoàng tu hành thôi.

Mặc dù ta tu có thần pháp, nhưng cũng không cản trở ta tu pháp môn khác, tốt nhất là luyện khí đạo.

Từ Tâm đứng trên dốc núi, được trăng thanh gió lạnh quanh quẩn bên người, thổi khô mồ hôi lạnh trên người nàng.

Đưa mắt nhìn bốn phía, lại có cảm giác không có chỗ nào để đặt chân.

Bình Luận (0)
Comment