Vốn dĩ mọi thứ nàng làm đều là để tu pháp, ngay cả mọi người trong thôn mình cũng đem đi hiến tế, về sau không còn chỗ để đi nữa, vẫn luôn đi theo Bí Linh Giáo khắp nơi làm việc, hiện tại, nàng không muốn đi theo nữa, nàng muốn bản thân đi tìm đạo của chính mình, phong thái của một nhát kiếm đâm hơn mười dặm của Lâu Cận Thần hôm nay đã khiến trong lòng nàng khao khát.
Triệu đương gia đổi Cẩu phủ trở về Triệu phủ.
Lâu Cận Thần ngồi trên nóc nhà, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng.
Nhìn về nơi xa, ngói xanh chập trùng, thỉnh thoảng có ánh đèn lộ ra, kể cho ánh trăng trên trời biết về khói lửa nhân gian, mà ánh trăng treo trên bầu trời lại làm dịu đi cái lạnh của biển xanh và bầu trời.
Lục đương gia xoay người leo lên nóc nhà, thấy Lâu Cận Thần bèn ngồi bên cạnh hắn.
Lục đương gia ít nói, mày rậm mắt to, trán cằm đầy đặn, mặt vuông chữ điền, lưng dài vai rộng, có một vẻ ngang tàng hùng hồn.
Hai người cũng không nói gì, rõ ràng đều đang có chút suy tư.
Lâu Cận Thần đang cảm nhận tinh hoa của trăng mà trăng khuyết mang tới...
Minh nguyệt ký tương tư.
Lục đương gia bên cạnh lấy một cái huyên ra bắt đầu thổi, âm thanh sâu thẳm, âu sầu ai oán, kéo dài không dứt, Lâu Cận Thần hơi bất ngờ, lục đương gia thế mà còn có một mặt tinh tế như vậy.
Có câu nói, một người trầm mặc kiệm lời, nếu không phải ngốc nghếch khù khờ, thế thì chắc chắn có một nội tâm phong phú tinh tế.
Một khúc nhạc vô danh kết thúc, Lâu Cận Thần cười nói: "Lục đương gia đây là nhớ nhà hay là nhớ người vậy."
"Đều nhớ." Lục đương gia đáp.
"Nhớ nhung là một loại vẻ đẹp, bởi vì nó ấp ủ tương phùng." Lâu Cận Thần nói: "Đáng tiếc là không có rượu."
"Có rượu." Đại đương gia dưới nhà đúng lúc đáp lời, sau đó xoay người vào phòng, chỉ chốc lát sau đã xoay người lên nóc nhà, một tay ôm một vò rượu.
Hắn đặt vò rượu xuống, lại từ nóc nhà nhảy xuống, ngay sau đó lại xoay người vào phòng, bưng tiếp một vò tới, ba người ngồi trên nóc nhà, bắt đầu thưởng rượu ngắm trăng.
Những người khác lại đang cặm cụi vây quanh sân nhà, đang tìm mạch suy nghĩ của nhóm người Bí Linh Giáo bố trí lại pháp trận.
Ba người Lâu Cận Thần không hiểu về cái này, cũng không dây vào đó, thật ra Lâu Cận Thần vẫn rất muốn xem bọn họ làm thế nào tìm ra bí cảnh kia, chỉ là thấy bọn họ đã ngẫm nghĩ trong đó hai ngày rồi mà vẫn chưa có tiến triển, bèn cũng ra ngoài ngồi một chút.
Đương nhiên, hắn không phải không hỏi thật ra có phải cũng không có bí cảnh này hay không, nhưng mấy người biết về những cái này lại một mực chắc chắn có.
Có thể thấy bọn họ đã thấy bí môn của bí cảnh kia, mà lại không tìm được chìa khóa.
Sau một tuần rượu, lục đương gia và Đại đương gia đều đã đi xuống, mà Lâu Cận Thần vẫn đang ngồi xếp bằng trên nóc nhà, hắn đang tu hành, kiếm đặt ngang đầu gối, trong lúc hít ra thở vào, ánh sáng trên thân kiếm lưu chuyển. Cùng lúc đó, hắn cẩn thận cảm nhận đôi mắt của mình.
Sau khi trải qua chuyện kia ở ảnh môn, mức độ dị biến của đôi mắt hắn đã nghiêm trọng hơn.
Hắn cảm thấy bên trong hai mắt tựa như có một sinh mệnh khác đang được nuôi dưỡng.
Hắn vẫn đang cẩn thận cảm nhận, không biết bên trong sẽ nuôi dưỡng ra cái gì, nhưng hắn biết tuyệt đối không được để nó được nuôi dưỡng sinh ra.
Loại cảm giác thai nghén sinh mệnh này chính là bắt đầu xuất hiện sau khi chịu sự tấn công ngày đó của ảnh môn.
Hắn không thử dùng tâm kiếm chém giết, ngược lại là cảm nhận, cảm thụ.
Pháp ở mắt, không tinh tế cảm nhận, làm sao có thể nhập thân nhập tâm chứ.
Hắn phát hiện, chỉ cần không coi đôi mắt này là vật đáng sợ, không coi nó là ma chủng, mà chỉ coi nó là một đạo pháp thì đúng là không hề bất an như vậy nữa.
Ý thức của hắn theo kinh lạc mà nhập vào bên trong mắt phải, chỉ trong nháy mắt đó, hắn đã cảm nhận mình bị kéo vào bên trong một cơn ác mộng khủng bố khôn cùng.
Hắn xuất hiện trong một mảng bóng tối, hắn ra sức xô vào xung quanh, bóng tối trên đỉnh đầu bị mở ra, hắn phát hiện mình xuất hiện trong một căn phòng.
Trong phòng tối lờ mờ, lại tích đầy bụi.
Cùng lúc đó hắn phát hiện mình đang ở trong một cái rương, cất bước đi ra, trong phòng lại lặng như tờ, có một cái bàn, một cái giường, còn có một giá sách, bể kể là vách tường hay là giá sách hoặc cái bàn, chỗ nào cũng có đồ án hình mắt.
Đây là chỗ nào?
Lâu Cận Thần không biết, hắn cẩn thận nhấc bước chân, đi tới bên cạnh cái bàn.
Trên bàn có một tờ giấy, còn có một cái hộp.
Hắn cầm lấy tờ giấy kia, bên trên viết: "Chúng ta đi chơi trốn tìm đi, nếu ngươi bị ta tìm thấy, mắt của ngươi phải đưa ta nha!"
Thấy câu nói tràn ngập vẻ trẻ con, không hiểu vì sao Lâu Cận Thần lại dựng đứng cả lông tóc, sau gáy phát lạnh.
Hắn ngừng trong chốc lát, đặt tờ giấy kia trở lại bàn, cái hộp bụi bặm bên cạnh màu đỏ sậm, có khắc hoa.