Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 234 - Chương 234: Thế Giới Quá Lạnh Cứng (1)

Chương 234: Thế giới quá lạnh cứng (1) Chương 234: Thế giới quá lạnh cứng (1)

Hắn chậm rãi mở hộp ra, chỉ thấy trong hộp có hai con mắt đang lẳng lặng nhìn chằm chằm, một giọng nói vang lên.

"Hì hì, ta thấy ngươi rồi, mắt ngươi là của ta."

Lâu Cẩn Thần chỉ cảm thấy hai mắt của mình bỗng nhiên phát đau, giống như hai mắt của mình đang tách khỏi hốc mắt, muốn giãy ra rời đi.

Hắn vội vàng lấy tay ấn lại.

"Đưa ta, mắt của ngươi, đưa ta, đưa ta!"

Trong lòng Lâu Cận Thần dâng lên nỗi kinh hãi, mạnh mẽ bừng tỉnh, phát hiện mình vẫn đang ngồi trên nóc nhà, chỉ là không biết từ khi nào tay đã đang ôm lấy hai mắt.

Hắn vội vàng buông tay quan tưởng nguyệt cho mắt, ngưng tụ ý chí trấn áp.

"Vừa nãy đã xảy ra cái gì?" Lâu Cận Thần hơi hoảng hốt, trong trí nhớ của hắn chỉ có một ý nghĩ đi vào mắt phải, chuyện sau khi đi vào đã không nhớ được nữa, sau đó mắt đột nhiên đau đớn.

Nhưng trực giác của hắn có phải đã quên mất cái gì không.

Hắn lại dẫn một đạo khí từ trong khí hải ra lần nữa, nhưng đạo khí này lại hơi đặc biệt, mà hắn quan tưởng nguyệt chiếu vào trong khí hải, từ ảnh ngược trong khí hải, ngưng tụ sinh ra một thanh kiếm, đang ở trong kinh lạc.

Đây là dựa vào tâm kiếm chi pháp ngưng tụ sinh ra kiếm khí đi trong kinh lạc, đi mãi cho đến chỗ mắt, đi vào đồng tử, cơn đau dữ dội ngay lập tức xuất hiện, nhưng kiếm khí lại chưa tán đi giống lúc trước.

Hắn cảm giác có thứ gì đó đang quấn lên kiếm khí của mình, kiếm khí đang bị thôn phệ, hắn lập tức dẫn kiếm khí ra khỏi đồng tử mắt, mang theo khí tức quỷ dị kia cùng chạy trong kinh lạc, rồi hắn cẩn thận cảm nhận.

Hắn có một loại cảm giác, chỉ cần mình có thể thích ứng được với xung kích của khí tức kia là có thể thật sự hòa nó vào lại cơ thể của mình.

Nếu dùng cách nói hiện đại thì đó là cơ thể hiện tại không thể tương thích với đôi mắt này, cưỡng ép tương thích sẽ làm cho cơ thể của mình xảy ra vấn đề, cho nên phải từng chút từng chút một thích ứng.

Cũng có thể nói đây là một virus đang ký sinh lên hệ thống lớn của cơ thể hắn.

Hắn lấy kiếm khí nhập vào trong đồng tử mắt, dẫn thần niệm "Quỷ nhãn" trong mắt ra là để bản thân mình hiểu được, cũng chậm rãi thích ứng.

Trong miếu Thành Hoàng lại có một người bạn tới nữa.

Người bạn này tên là Điền Văn Hưu, là người bạn thuở nhỏ của Thành Hoàng, người trong Vũ Hóa Đạo, sở trường về bùa chú và ngôn chú chi pháp, chỉ là về sau đã lâu không gặp, không biết vì sao hôm nay lại đến thành Cửu Tuyền này.

"Tần huynh, chúc mừng nha, chúc mừng!" Điền Văn Hưu nói.

"Điền huynh, lời chúc này là thế nào vậy?" Tần Thành Hoàng nghi hoặc hỏi.

"Tần huynh vẫn chưa biết sao?" Điên Văn Hưu kinh ngạc nói.

"Biết cái gì?" Tần Thành Hoàng hỏi.

"Ai da!" Điền Văn Hưu vẻ mặt đầy khiếp sợ nói: "Không phải cả thế giới này cũng chỉ có Tần huynh ngươi là không biết trong gia phủ thành của ngươi có bí cảnh sắp xuất thế chứ."

"Bí cảnh?" Tần Thành Hoàng ra vẻ như rất kinh ngạc hỏi: "Trong thành của ta sao lại có bí cảnh chứ?"

Nhưng trong lòng hắn lại lập tức nhớ tới Triệu phủ, nơi mà đám Hắc Phong Trại Thất Nghĩa Sĩ kia bây giờ đang ở.

Bọn họ ngày nào còn không đi, lòng Tần Thành Hoàng sẽ không yên, hơn nữa trong lòng hắn cũng muốn biết bọn họ đang làm gì ở chỗ đó, vốn dĩ hắn ở trong tòa thành này, muốn biết chuyện trong nhà nào vô cùng đơn giản, chỉ cần trong nhà đó có bài vị của Thành Hoàng, hoặc là từng thắp hương cho Thành Hoàng, từng tụng niệm thần danh của Thành Hoàng, hắn đều có thể tận dụng cơ hội này để xem xét xung quanh.

Nhưng mà cũng không biết là cố ý hay là vô tình, toàn bộ dấu vết về Thành Hoàng trong Triệu phủ đều đã bị tẩy sạch sẽ, cho dù là một tấm bích họa nhỏ, hoặc là một món đồ gồm sứ nào đó có từ ca ngợi Thành Hoàng đều bị tẩy sạch ra khỏi Triệu phủ, cái này khiến hắn hoàn toàn không thể nhìn trộm được.

Trước đó có người của Bí Linh Giáo ở trong, hắn cũng có đi nhìn trộm, chỉ là suýt chút nữa đã xảy ra xung đột, về sau bèn không đi xem nữa.

"Ai da!" Điền Văn Hưu đưa tay không ngừng chỉ Tần Thành Hoàng, nói: "Ngươi đó, ngươi đó! Ngươi chỉ một lòng làm Thành Hoàng của ngươi, chỉ quan tâm người bình thường ngươi cai trị, ngươi như vậy là không được, bị người khác bắt nạt cũng không biết. Ngươi phải chú ý chuyện người tu hành nhiều vào!"

"Ài! Cũng may Điền huynh đệ biết, ta một lòng tu hành, không muốn dây vào nhân quả." Tần Thành Hoàng nói.

"Lời ấy của Tần huynh sai rồi, nhân quả này chẳng lẽ ngươi nói không dây vào là không dây vào sao? Người khác coi ngươi yếu đuối dễ bắt nạt, cho nên sẽ cố ý trêu chọc ngươi, ngươi phải cứng rắn một chút, để cho mọi người đều biết ngươi không phải một người yếu đuối, như thế nhân quả mới có thể ít đi." Điền Văn Hưu nói.

Tần Thành Hoàng lại nghĩ thầm: "Nếu ta tỏ ra cứng rắn, chỉ sợ bây giờ đã chết từ lâu rồi đó. Điền Văn Hưu này đã lâu chưa xuất hiện, lần này tới lại cổ vũ ta đi tuyên chiến với đám cường giả kia, đây là ý gì nhỉ?"

Bình Luận (0)
Comment