"Ngươi đột nhiên có thể đạt được tới đệ tam cảnh, ta đã biết, lai lịch tu vi này bất chính, nhưng ta bởi vì suy nghĩ cho thanh danh nhà họ Cổ, không đi xem xét, nhưng cái chết của ngươi vẫn bị người ta lấy ra để bàn tán đấy, nếu ta không tra, chắc là không cần lâu nữa, toàn bộ kinh thành đều sẽ lan truyền rộng rãi ngươi chết vào trong tay Lâu Cận Thần kia."
"Thanh danh nhà Cổ không thể mất được!" Cổ mẫu thở dài.
Trong cả căn hầm rét lạnh chỉ có tĩnh lặng.
Tiết Bảo Nhi đứng ở bên cạnh, một tiếng cũng không thốt ra, Cổ mẫu lúc này dường như cũng lộ ra một ít nội tâm, cả người cũng trở nên cảm tính hẳn, nói: "Bảo Nhi à, duy trì thanh danh của một gia tộc không rớt, ngươi cảm thấy phải dùng cách thức gì?"
"Cô nãi, Bảo Nhi không biết." Tiết Bảo Nhi nói.
"Cách thức có rất nhiều, liên hôn, bái nhập đại môn phái, kết giao với quyền quý, đủ loại cách thức, đều chỉ để có một vị tu sĩ có cơ hội nhập Hóa Thần Cảnh đấy." Cổ mẫu cảm thán: "Ta quyết định, để Bảo Nhi và Đại Thanh cô nương đến Thái Học tu tập, ngươi đến đó giúp ta chăm nom cuộc sống hàng ngày của bọn họ, đồng ý không?"
"Cô nãi, Bảo Nhi bằng lòng." Tiết Bảo Nhi nào có khả năng từ chối.
"Cũng không phải hoàn toàn cần ngươi chăm nom bọn họ, ta cũng giúp ngươi có được một cái ghế dự thính, mặc dù gia gia ngươi nói thiên phú của ngươi không tốt, nhưng danh sư trong Thái Học rất nhiều, ở đó không chừng có thể cho ngươi thông suốt. Ngọc Nhi không thích tu hành, chỉ thích quanh quẩn với nhóm nữ tử trong nhà, toàn thân toàn hương phấn son, ngay cả phụ thân đã mất cũng không sẽ không vui."
"Cho nên, ngươi đi theo rồi, còn phải giám sát hắn, khích lệ hắn, bảo hắn tu tập cho tốt. Đại Thanh cô nương thiên phú tốt, chỉ là tính tình quá mềm yếu, cũng đi tới đó ma luyện một chút thôi." Cổ mẫu nói.
"Cô nãi, ta nhất định sẽ tận tâm chăm sóc biểu ca và biểu tiểu thư." Tiết Bảo Nhi nói.
Đây là Cổ mẫu cảm nhận được một loại tự cứu khi Cổ phủ gặp nguy.
Lúc mỗi người đối mặt với nguy hiểm đều sẽ có cảm giác, chỉ là có một số người nắm bắt được một tia rất nhỏ đó, có người cảm nhận được lại chỉ cho là một trận gió lạnh.
Người luôn giữ vững tâm thanh tâm tịnh, lúc cảm nhận được nguy hiểm mới có thể nhìn thấy nó như sao băng rơi xuống từ bầu trời đêm.
Lâu Cận Thần cả đêm qua đã giết nhiều khỉ như vậy, cả đêm đều tĩnh tu, cũng may mà lúc gần tới hừng đông lại ngủ được, hắn đã rất lâu rồi chưa ngủ, cho nên dù là ngẫu nhiên ngủ một giấc, tỉnh lại cũng tinh thần sảng khoái, no đủ trong lẫn ngoài, nhưng hôm nay lại cảm thấy hơi đau nhức trên người.
Cả người đều có một loại cảm giác hơi uể oải, cái này lập tức khiến hắn trở nên cảnh giác hẳn.
Chuyện này rất không đúng.
Hắn mở cửa sổ ra trước, thi thể của khỉ mặt trắng ngoài cửa sổ quả nhiên đã không còn nữa, nhìn về phía hồ nước đằng xa, sương khói trên mặt hồ mênh mông, trong đám sương ở cánh rừng bên kia hồ thì không nhìn rõ lắm.
Hắn đóng cửa sổ lại, lại nhìn lệnh cấm Thái Học đang treo ở kia.
Bắt đầu tìm kiếm quyển lệnh cấm Thái Học viết bằng chữ máu, hôm qua đã tìm một lần mà không tìm được, nhưng trực giác nói cho hắn biết rằng quyển lệnh cấm bằng chữ máu kia xảy ra vấn đề rồi, ở chỗ sâu trong đồng tử hai mắt hắn bắt đầu dâng lên tê hoa, loại tê hoa này như đang ẩn giấu bí ẩn.
Hắn tuần tra từng tấc một trong phòng, hơi sương trong phòng bắt đầu tan rã, đang bay ra, căn phòng cũng như đang tan rã, ý thức của hắn lại như rơi vào trong một cơn lốc xoáy.
Hắn giữ vững thần trí, mọi thứ dần dần bình tĩnh trở lại, rồi hắn nhìn thấy có hai người từ ngoài đẩy cửa đi vào.
Khi hắn nhìn rõ hai người hắn, trong lòng hắn sinh ra một tia khiếp sợ,
Bởi vì hai người nọ chính là hắn và Vân cô nương, nhưng Lâu Cận Thần ở phía sau sắc mặt không tốt lắm, hơn nữa trên cổ còn có một sợi dây màu đen, trên dây thừng phủ kín phù văn.
Sắc mặt Vân cô nương cũng rất hung ác, giống như thợ săn nhốt con thú vào trong chuồng.
Cuối cùng Vân cô nương cũng không nói gì thêm, chỉ đặt "Lâu Cận Thần" vào trong gian phòng đó, sau đó rời đi.
Hắn thấy "Lâu Cận Thần" kia sắc mặt tái nhợt mà không biết làm sao, dường như muốn rời đi, nhưng cửa sổ đều đã đóng chặt, làm thế nào cũng không ra được, đúng lúc này, trời tối, bên ngoài truyền tới từng trận tiếng động quái dị, lại hình như có bước chân vang lên trong phòng,"Lâu Cận Thần" nọ sợ tới mức trốn tránh khắp nơi, cuối cùng thì chui lên giường.
Lâu Cận Thần quan tưởng minh nguyệt trong ngực, kiềm chế pháp niệm, ngay sau đó lại quan tưởng liệt dương, lấy hắn làm trung tâm, một quả cầu lửa dâng lên, ảo ảnh lập tức tan vỡ.
Hắn đi tới bên giường, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn xuống dưới giường, chỉ thấy quyển lệnh cấm Thái Học đã biến mất nọ lại xuất hiện trong này, đang dán trên ván giường.
Hắn lại nhẹ nhàng dùng sức một chút, bóc nó ra.