"Ồ, lại một thành trì bị chiếm đóng." Tượng gỗ trắng điêu khắc nói: "Vậy nghĩ cách khác."
"Tiểu Lâu, ngươi đi về trước, đây vẫn là thế giới người chết, người giống không nên ở lâu." Sơn trưởng mở lời nói.
Bọn họ dường như vẫn đang có lời muốn nói, Lâu Cận Thần nghe cũng thế, không nghe cũng không sao cả, cầm lấy cuộn giấy trên bàn, hành lễ với hai người rồi rời khỏi, mà sơn trưởng lại cười nói: "Ngươi cứ rời đi như vậy sao? Rời đi như thế ngươi không thể quay về được, đây là thế giới của người chết, như thực còn hư, đại, tắc chính là xưng là vô biên vô hạn, hư lại là có thể khiến người ta vĩnh viễn trầm luân trong đó, trong đó còn cất giấu các loại vong linh hung vật."
Chỉ thấy sơn trưởng há miệng, trong miệng ông có một con quạ đen bay ra, quạ đen tản ra linh qua, bay vòng trong phòng một chút.
"Ở thế giới của người chết này cũng có cấm kỵ, đôi mắt của ngươi tốt nhất là đừng nhìn linh tinh, gặp phải cảnh có người gọi tên ngươi, ngươi không được trả lời, không được quay đầu lại, nếu như nhìn thấy mấy thôn có đèn đuốc, ngươi nhất định phải chú ý, tuyệt đối không được đi vào, ngươi theo sát sau con quạ đen này là sẽ không sao."
Quạ đen liền bay ra hướng ngoài sân, Lâu Cận Thần đi theo sát sau.
Ra khỏi tiểu viện, đó là một mảng tối đen, chưa đi bao xa hắn quay đầu nhìn thoáng qua tiểu viện, tiểu viện nọ chỉ chớp mắt một cái đã ở chỗ xa xôi rồi, chỉ nhìn được một chút ánh đèn mỏng manh.
Hắn tiếp tục về phía đoạn đường phía trước, ngay cả một chút ánh đèn cũng không thấy.
Quạ đen bay ở phía trước, con đường dưới chân Lâu Cận Thần nhìn không rõ lắm, bước nông bước sâu, nhưng khả năng khống chế điều tiết cơ thể bản thân hắn tốt lắm, cho nên không đến mức ngã sấp xuống.
Đột nhiên nghe thấy có người gọi: "Tiểu Lâu ơi, đợi đã, ta còn có chuyện vẫn chưa nói xong."
Giọng nói này lại là giọng nói của sơn trưởng.
Lâu Cận Thần không trả lời, chỉ coi như không nghe thấy.
Giọng nói này từng chút một đi xa.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một mảng ánh đèn, ánh đèn tĩnh mịch, thế mà là một thôn. Lâu Cận Thần không biết thôn xóm trong thế giới người chết là dạng gì, nhưng hắn không thêm chuyện mà đi vào xem.
Tiếp tục đi theo quạ đen, sau đó lại thấy một ngọn núi, trên ngọn núi có một người đang đứng, Lâu Cận Thần chỉ nhìn thoáng qua, đối phương đã nhạy cảm nhìn lại, hắn không đối diện với nó.
Dưới chân đột nhiên phát lạnh, đã giẫm vào trong nước, hắn sải bước dài chạy, theo sát quạ đen, hắn cảm thấy mình đã đi rất lâu, lâu hơn cả lúc mới đến, dưới chân tựa như có thứ gì đó kéo lại, hắn rút kiếm chém đứt.
Rốt cuộc, cảnh tượng trước mắt hắn bắt đầu trở nên chân thật, trong tai hắn nghe thấy tiếng sóng biển, nghe thấy tiếng chim.
Hắn phát hiện mình đã đi vào bên trong khu rừng cấm, phía trước chính là cái hồ lớn bí ẩn kia.
Quạ đen vẫn đang bay, nhưng Lâu Cận Thần lại nhìn thấy có một người đang đứng bên hồ, một người tóc bạc, tóc của hắn như cỏ trắng, vô cùng khô héo.
Thời điểm ngày đầu tiên tới, hắn đã nhìn thấy người tóc bạc từ cửa sổ, hiện tại hắn lại nhìn thấy lần nữa, trong khoảnh khắc khi người tóc bạc thấy Lâu Cận Thần, hắn ngoắc tay với Lâu Cận Thần, cũng lộ ra nụ cười.
Đôi mắt Lâu Cận Thần bắt đầu dâng tê hoa, khuôn mặt người tóc bạc bắt đầu thối rữa, lộ ra bộ dạng thật, đây là một xác chết, nhưng xác chết này tựa hồ có một sự sống mới.
Sau khi hắn bị đôi mắt của Lâu Cận Thần phá vỡ huyễn pháp, thì phát ra tiếng gầm nhẹ. Lâu Cận Thần không đáp lại hắn, hắn vọt tới Lâu Cận Thần. Kiếm quang chợt lóe, kiếm của Lâu Cận Thần đã ra khỏi vỏ, đâm vào giữa trán đôi phương, rồi trở vào bao. Ánh bạc tan đi, người tóc bạc gục xuống dấu chân nơi Lâu Cận Thần đi qua.
Thật lâu về sau, hắn mới chậm rãi bò lên, chỉ là dường như đã quên mất chuyện xảy ra trước đó.
Lúc Lâu Cận Thần trở lại chỗ ở, sắc trời lại vừa mới sáng.
Sáng hôm nay hắn không có tiết phải dạy, vì thế hắn bắt đầu xem cuộn giấy mà Quốc sư đưa cho.
Tên đầy đủ của cuộn giấu là "Nhạc Bằng Hóa Thần tiểu lục", Lâu Cận Thần nhìn hai chữ "Nhạc Bằng" này, trong lòng hoài nghi đây là cái tên Nhạc Chân Chân đã viết "Thiên địa khí luận" kia.
Nếu không phải hắn thì sao có khả năng được Quốc sưu tầm chứ?
Sau khi hắn mở ra, bên trong cũng không ghi lại giai đoạn luyện tinh hóa khí, mà trực tiếp bắt đầu về luyện khí Hóa Thần.
Số lượng từ của quyển này cũng không tính là nhiều, nhiều là một số cảm ngộ và tùy bút, hơn nữa cũng sẽ có một chút khoanh sửa, phần được khoanh sửa sẽ nói suy nghĩ của mình lúc đó không đúng.
Lâu Cận Thần rất nhanh đã xem xong, lại xem lại hai lần nữa.
Trong lòng đã ghi lại toàn bộ rồi, trong tiểu lục Hóa Thần này, lời mở đầu đã nói, Hóa Thần như đúc kiếm, muốn đúc bảo kiếm thượng thừa, cần phải sắt tốt, sắt luyện mãi thành thép, khí trăm luyện đến nhu.