Khưu Văn phát hiện mọi người đều đang nhìn chính mình, thế là hiểu ra, đây là bẫy mà đối phương đã thiết kế từ lâu.
Không cần hắn ta trả lời đồng ý hay không muốn, lão già đó đã ra hiệu, có một người bị trói dẫn vào.
Đây là một người xa lạ, lão ta nói: "Đó là tín giả của Tam Công Công, vừa lúc dùng để tế Hỏa Thần, dẫn ngài giáng xuống."
Miệng của người thanh niên kia bị bịt chặt, chỉ phát ra âm thanh ú ớ.
Khưu Văn tái mặt, nếu như hắn ta bước vào ngọn lửa sau khi bị hiến tế theo cách tàn nhẫn này, chỉ sợ hắn ta cũng sắp không cách nào may mắn tránh khỏi, tuy hắn ta là tư tế của Hỏa Thần Giáo, nhưng bản thân hắn ta đã sinh ra bài xích đối với Hỏa Thần, loại bài xích này sẽ lấy mạng hắn ta vào lúc này.
"Sao các ngươi có thể bắt tín chúng của Tam Công Công?" Khưu Văn quát hỏi.
"Tam Công Công thì thế nào? Chương Ngân Chi thế mà dám chửi bới Hỏa Thần Giáo ta ngay trước mặt mọi người, ta muốn bắt tín chúng của Tam Công Công hiến cho Hỏa Thần, khiến người nơi này biết rằng, Hỏa Thần Giáo không thể khi nhục!" Lão già tên Ngọc Công này tự tin và ngang ngược nói.
Lời của lão ta khiến nhiều người trẻ tuổi có mặt ở đây kích động không thôi, lần lượt phụ họa.
Sắc mặt Khưu Văn thay đổi, hắn ta nói: "Hỏa Thần Giáo không phải là giáo phái tà ác không thể tha thứ cho người khác, có thể lớn mạnh qua nhiều năm như vậy, trừ nhóm giáo chúng anh dũng ra, cũng có sự trợ giúp của không ít người từ giáo phái khác."
"Mặc dù Tam Công Công chỉ là một vị thụ linh tiểu thần, nhưng đã cắm rễ sâu trong bản thổ, chiếm được lòng người, hơn nữa, ngươi có từng nghe về chữ khắc trên tấm bia đá bên người Tam Công Công chưa, có người nói đó chính là do Lâu Phủ Quân lúc còn trẻ để lại."
Khưu Văn đang cảnh cáo bọn họ, hắn ta không muốn vì việc này mà khiến Lâu Cận Thần ác cảm, nếu như Lâu Cận Thần chán ghét toàn bộ Hỏa Thần Giáo, sinh ra ý nghĩ Hỏa Thần Giáo quả thật là tà giáo, như vậy Hỏa Thần Giáo sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
"Ai biết có thật hay không, chỉ là một bài thơ mà thôi, qua nhiều năm như vậy chưa từng nghe nói hắn trở về, ngoài ra, nếu thật sự là thơ của hắn thì sao hả, Hỏa Thần Giáo ta sao lại phải sợ hắn!" Lão ta lớn tiếng nói.
Lời này của lão ta vừa ổn định suy nghĩ của những người khác trong Tế Đường, cũng tựa hồ đang ổn định lòng của mình.
"Lương Ngọc Công!" Khưu Văn chỉ hướng lão già trước mặt, đang muốn quát tháo thì lão ta lại cười nói: "Tư tế đại nhân sao thế, nếu là ngày trước, sợ rằng tư tế đại nhân đã sớm mời Hỏa Thần thiêu hủy đám người làm phản như ta đây, nhưng ngươi bây giờ không làm, vậy chỉ có một loại khả năng, ngươi đã không mời được Hỏa Thần rồi."
"Tại sao không mời được nữa? Bởi vì ngươi, đã chối bỏ Hỏa Thần!"
Lời nói cuối cùng này của Lương Ngọc Công gần như là rống lên, tay chỉ Khưu Văn giống như đang phán quyết.
Phu nhân của Khưu Văn đứng ở một bên, mấy lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không phát ra tiếng nào, nàng ta không biết phải nói cái gì, nàng ta rất rõ ràng, ở trước mặt ngọn lửa của Hỏa Thần, mọi tranh cãi đều là vô nghĩa, mọi người sẽ chỉ tin những điều mình thấy.
Chỉ cần ngươi còn có thể nhận được sự quan tâm của Hỏa Thần, vậy thì vạn sự đại cát, nếu như không thể, vậy thì vạn sự giai hưu.
Ngay lúc này, Lương Ngọc Công đột nhiên nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy không biết từ khi nào bên ngoài đã xuất hiện lá rụng màu bạc, hư không ngoài Tế Đường nổi gió, vô số lá rụng màu bạc bay múa trong gió, hướng vào trong Tế Đường.
Người trong Tế Đường mơ hồ trông thấy một bóng cây to lớn màu bạc, bóng cây kia che trời.
Trong lòng mọi người lập tức hiện lên một cái tên: Tam Công Công.
Đình đình như cái ngân chương thụ, độc lập âm dương vạn tái thu, người qua đường kính xưng Tam Công Công, nhất diệp thanh trà hàn thử hưu. Đây là lời miêu tả đối với Tam Công Công.
"Lương Ngọc Công, ngươi có còn nhớ chuyện năm đó ngươi và Xà Mẫu Giáo tranh đấu, ngươi bị nọc rắn đầu độc, gia gia ta đã giải độc rắn cho ngươi dưới bóng cây Tam Công Công không."
Đây là giọng nói trong trẻo lạnh lùng của một nữ tử từ trong hư không truyền tới, giọng nói lanh lảnh tựa như vàng ngọc truyền vào bên trong Tế Hỏa Đường.
"Ha ha, cả đời lão phu gặp vô số cường địch, chịu tổn thương cũng vô số kể, ngươi nói lão phu từng được gia gia ngươi giải độc rắn dưới chương thụ bạc kia, nhưng không biết đã là chuyện bao nhiêu năm rồi, nhọc cho ngươi còn nhớ kỹ."
"Nhưng tất cả điều này đều là sự che chở của Hỏa Thần, tâm của lão phu đã sớm dâng cho Hỏa Thần, ngươi chửi bới Hỏa Thần Giáo, bắt tín chúng của ngươi tới đây vốn là cho ngươi một cảnh cáo, hiện giờ ngươi lại dám tìm tới cửa, vậy thì cũng đừng trách Hỏa Thần Giáo ỷ lớn hiếp nhỏ."
Lương Ngọc Công tự phụ đi tới cửa Tế Hỏa Đường, toàn bộ người trong Tế Hỏa Đường cũng đi ra.