Trong lòng đã có quyết định, vậy thì cuộc tỉ thí hôm nay với Lâu Cận Thần sẽ không thể tránh khỏi, trước giờ hắn đều khịt mũi coi thường với mấy cuộc tỷ thí quang minh chính đại, hắn có thể thấy được, kiếm thuật của Lâu Cận Thần nhất định rất cao minh, muốn thắng trong mấy cuộc tỷ thí bình thường này, tất nhiên là không dễ dàng.
Nếu nói là buổi tối tỷ thí, hiện tại đang là buổi trưa, Lâu Cận Thần chắc chắn sẽ không phòng bị chuyện này, chi bằng tập kích rồi giết chết, như vậy cũng không cần tỷ thí gì nữa, đồng thời lấy được lòng tin của đám chồn thối này, tranh thủ thời gian để cho tộc nhân rời đi, đến lúc đó ta một mình ở đây, có thể diệt hết tộc nhân của bọn họ.
Lão viên nghĩ ở trong lòng, bèn nói: "Mọi điều phiền toái đều đến từ tên Lâu Cận Thần này, cần gì phải đợi đến tối, hiện tại để ta đi giết luôn."
"Được, chúc Viên Quân chiến thắng trở về." Con chồn có vẻ như cũng không so đo việc lão viên động thủ với mình, mừng rỡ cung chúc lão viên.
Lão viên không theo ước định đi đánh lén vào lúc này, hắn cũng không hề khuyên can một câu.
Ở trong mắt của hắn, xung quanh thân thể lão viên đã xuất hiện một tầng bóng mờ, giống như một cánh cửa, hắn bước vào trong đó, thân hình như tiến vào trong nước, từ rõ ràng đến mông lung, mãi cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.
Hoàng Tiên nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng khiếp sợ không thôi, hắn không khỏi cảm thấy hối hận, thầm nghĩ: "Hóa ra Viên Tùng này đã tu thành 'Tẩu Âm Nhân', xem ra ta phải cẩn thận hắn, có điều, chỉ cần hắn còn sợ hãi Thu Thiền học cung thì sẽ không làm gì được ta."
Lại nghĩ đến phía trước núi bên ngoài Hỏa Linh Quan, cảnh tượng đệ tử trong tộc mình bị Lâu Cận Thần giết chết, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa phẫn nộ, đã trôi qua lâu như vậy rồi, mà vẫn không thể nào chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng, lúc này nghĩ đến việc Lâu Cận Thần bị đánh lén rồi chết dưới tay lão viên, hắn bèn cảm thấy hưng phấn không thôi,
Vì thế bèn truyền lệnh cho các Hoàng Tiên đi quan sát động tĩnh của Bạch Tiên.
Lão viên cũng không trực tiếp đi tới chỗ của Lâu Cận Thần, mà về tới chỗ đồng tộc của mình.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã lại thay đổi chủ ý, thầm nghĩ: "Lúc đi tập kích Lâu Cận Thần, cũng là lúc đồng tộc rời khỏi Quần Ngư Sơn, đến lúc đó nếu như ta giết Lâu Cận Thần, Quan Chủ Hỏa Linh Quan phía sau chỉ sợ sẽ không để yên, ta ở lại chỗ này, tuyệt đối không phải là chuyện tốt, nếu đã muốn đi, thì giết tên Lâu Cận Thần này trước rồi giết đám Hoàng Tiên chết tiệt kia sau."
Hắn cũng không định nói ra ý định của mình cho hậu bối nghe, chỉ là phân phó hậu bối lặng lẽ mang theo tộc nhân rời khỏi Quần Ngư sơn, cũng may mọi người thường xuyên tụ tập, leo trèo ở trong núi rừng, toàn bộ người trong Quần Ngư Sơn đều đã biết.
Hậu bối kia nhìn thấy tộc trưởng tôn kính của mình tức giận như thế, cũng không hỏi nhiều, mà nhanh chóng tập hợp tộc nhân vốn cũng không nhiều lại, cũng không mang theo hành lý gì, tìm đại một cái lý do, đi về phía một đỉnh núi nào đó. Bọn họ leo trèo ở giữa núi rừng, tiếng vượn gào vang vọng cả một đường, cũng giống như thường ngày.
Lão viên nhìn hài nhi rời đi, ngọn lửa vô hình trong lòng càng không thể kiềm chế được.
"Ta chỉ muốn dẫn theo tộc nhân tìm một chỗ để trú thân, nhưng các ngươi cứ từng người từng người đến đây ép ta."
Lúc này ngay cả Lâu Cận Thần hắn cũng hận, nếu như không phải Lâu Cận Thần đến ngọn núi này xen vào việc của người khác, thì làm sao Hoàng Tiên lại ép mình đi đấu pháp với hắn, mà con chồn chết tiệt kia lại biết được bí mật của mình, nhất định phải giết.
Lâu Cận Thần xuất hiện, làm cho hắn nhớ tới một vài chuyện cũ.
"Nhân loại cứ thích xen vào việc của người khác, đã quản chuyện trong thành, lại còn muốn tới quản chuyện ở trong núi, hôm nay sẽ cho ngươi chết ở trong núi này."
Bóng mờ trên người lão viên hiện lên, hắn từng bước một đi vào trong đó.
Mà trời đất trong mắt hắn cũng thay đổi rất nhanh.
Trời đất chia ra âm dương, có dương tất có âm.
Thế giới sặc sỡ trong mắt lão viên nhanh chóng biến thành màu đen trắng, nhưng hoàn cảnh đã có sự thay đổi rất lớn, mặc dù đã luyện tập qua rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần đi âm, lão viên vẫn sẽ có một loại cảm giác không chân thật.
Toàn bộ mọi thứ trong âm thế đều giống như là giả, ví dụ như lúc viết chữ hoặc vẽ tranh lực xuyên thấu qua mặt sau của tờ giấy, nét mực in xuyên qua giấy, hình thành một bức tranh chữ khác ở mặt sau của tờ giấy.
Lão viên đi trong thế giới đen trắng này, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, trong âm thế này có đủ loại tồn tại đáng sợ, những tồn tại này đều đã từng lưu lại dấu ấn trong dương thế, rồi lại chết đi, dấu ấn của bọn họ còn có thể nhìn thấy ở âm thế.
Chỉ là dòng chảy thời gian ở dương thế đã cọ rửa đi vô số người và sự việc, mà ở âm thế, những lạc ấn này vẫn chưa hề mất đi.