Cho dù bởi vì tu hành, có thể hành tẩu ở âm thế, lão viên cũng vô cùng cẩn thận, sợ tim đập quá nhanh mà kinh động những người đã chết kia.
Cũng may lúc này trên người hắn đã hoàn toàn không có khí tức của người sống, giống như một người đã chết.
Hắn thuận theo con đường trong trí nhớ, tìm được Bạch Nham động, ở âm phủ không nhìn thấy những Bạch Tiên kia, hắn biết đây là bởi vì những Bạch Tiên này khó có thể để lộ ra dấu vết ở âm thế.
Mà muốn tìm được Lâu Cận Thần cũng không dễ dàng, từ âm phủ nhìn trộm lên dương gian cũng không phải là không thể, thế nhưng "Tẩu Âm Nhân" của hắn vốn là pháp thuật mà hắn trộm được, có thể tu thành đã là có chút may mắn rồi, hành tẩu âm thế cũng cần bản thân phải cân nhắc, có điều, cũng may sau khi tu thành liền có pháp thuật tự minh, bản thân chỉ cần suy nghĩ ra cách dùng là được.
"Lâu Cận Thần."
Trong lòng hắn gọi tên Lâu Cận Thần, mơ hồ cảm giác được linh hồn Lâu Cận Thần đã đáp lại. Giờ phút này, cách một tầng hư không, hắn phảng phất như cảm giác được nơi Lâu Cận Thần đang ở. Giống như có thể từ hư không đen trắng miêu tả ra hình dáng của Lâu Cận Thần.
Theo tiếng gọi của hắn, thân ảnh Lâu Cận Thần càng ngày càng rõ ràng.
Hắn giống như muốn gọi hồn phách của Lâu Cận Thần vào trong âm thế này.
Chẳng qua... Mặc dù rõ ràng nhìn thấy bóng dáng của Lâu Cận Thần như thể in lên mặt sau của tờ giấy, nhưng cho dù lão viên kêu như thế nào, lại không có cách nào tiến thêm một bước.
Có điều, biện pháp kéo âm hồn của người khác tiến vào âm phủ, lão viên chỉ thử một lần, hắn cho rằng sát thủ chân chính chính là võ đạo công pháp mà hắn đã luyện tập trong nhiều năm.
Vì thế hắn bắt đầu súc lực, chuẩn bị một quyền từ âm thế đánh vào dương thế, đánh chết tên Lâu Cận Thần này.
Nhưng mà, đúng lúc này, hắn phảng phất nhìn thấy Lâu Cận Thần giống như đã biết trước được điều gì, đột nhiên rút kiếm ra, vung ra một kiếm vào giữa hư không.
Lão viên phảng phất nhìn thấy một vệt ngân quang đánh thẳng vào tâm linh, hắn vội vàng thắt chặt tâm ý ngăn cản, chỉ cảm thấy gáy giống như là bị kim đâm một cái, cảm giác đau đớn đột nhiên làm cho một quyền vốn súc lực trong nháy mắt tản đi.
Hơi chậm lại một chút, hắn lại một lần nữa súc lực, vẫn là muốn đánh chết Lâu Cận Thần, hắn không phải một con vượn bỏ dở nửa chừng.
Nhưng mà Lâu Cận Thần lại vung kiếm trong tay, một mạt kiếm quang từ trong tối tăm xuất hiện ở sâu trong tâm linh của hắn, hắn lại một lần nữa buộc chặt ý chí ngăn cản, ngực hơi đau nhức, hắn ôm ngực ngồi xổm xuống, miệng lớn thở hổn hển.
Hắn có chút không rõ, đây là kiếm thuật gì, lại có thể xuyên thấu qua Âm Dương cách vách làm bản thân bị thương.
Sau khi trì hoãn một hồi lâu, một phần cảm giác đau đớn do bị đả thương đến hồn phách kia mới không còn đau đớn như vậy nữa, vì thế hắn lại một lần nữa ngưng mắt nhìn dấu vết Lâu Cận Thần đã để lại, súc lực, chuẩn bị một kích giết chết, nhưng Lâu Cận Thần lại vung kiếm trong tay về phía hư vô, một đường kiếm quang trực tiếp khắc ở trong lòng hắn, chém vào hư không.
Màu bạc sáng rực như một sự hỗn độn xuyên qua tâm linh của hắn, khiến hắn trong một nháy mắt cảm giác được tử vong, cả người hắn trở nên cứng ngắc rồi ngã xuống.
Lúc này đây, hắn nằm trên mặt đất hồi lâu mới đứng dậy, sau đó xoay người định rời đi. Hắn đã xác định, khi mình gọi tên Lâu Cận Thần, đồng thời có ý định muốn giết chết hắn, đối phương sẽ vung ra một kiếm đâm trúng mình.
Trong lòng hắn đã sinh ra sợ hãi, bèn đi về phía Thanh Lương động, chỗ ở của tộc trưởng Hoàng Tiên, sau đó đọc tên của tộc trưởng Hoàng Tiên. Rất nhanh bóng dáng của tộc trưởng Hoàng Tiên đã hiện ra ở trong mắt hắn, hơn nữa rất nhanh và rõ ràng, sau đó hắn nhìn thấy âm hồn hư ảo của con chồn xuyên qua sương mù xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Trong mắt tộc trưởng Hoàng Tiên lữ chứa đầy sự mê hoặc, khi hắn thấy rõ ràng lão viên ở trước mắt, trên mặt ngay lập tức xuất hiện vẻ kinh hãi, nói: "Viên Tùng, ngươi muốn làm gì?
Lão viên lại không thèm để ý, một tay đã bắt được âm hồn của hắn, sau đó nhét vào trong miệng, chỉ thấy âm hồn kia ra sức giãy giụa ở bên miệng hắn, nhưng cuối cùng vẫn bị nuốt vào trong bụng, dù đã liên tục hô to, lúc đầu thì uy hiếp, sau đó thì cầu xin tha thứ, cuối cùng là không còn một chút tiếng động nào.
Lão viên lại đi thêm một đoạn, từ âm thế trở lại dương thế, sau đó theo bước tộc nhân của mình rời khỏi Quần Ngư Sơn, lúc rời đi, hắn nhìn về phía Lâu Cận Thần đang ở, sau đó cũng không quay đầu lại, lập tức rời đi.
Lâu Cận Thần ngồi tu hành ở chỗ đó, liên tục vung kiếm ba lần, mỗi một lần đều cảm thấy thâm tâm khó chịu, cảm giác nguy hiểm tràn ngập ở trong lòng, nhưng xung quanh lại hoàn toàn không có gì, chỉ có thể vung kiếm theo bản năng về phía một tia nguy hiểm ở trong bóng tối kia.