Chương 996: Giới vực thử luyện tràng (1)
Chương 996: Giới vực thử luyện tràng (1)Chương 996: Giới vực thử luyện tràng (1)
Ngay lúc này, lại có sợi dây thừng nháy mắt xuất hiện trên người Thương Quy An, trói chặt hắn ta.
Ông từ của Cửu Vĩ Quân Miếu Chúc Tùng Linh lạnh lùng nói:
"Không ai có thể trốn thoát sau khi phá vỡ lệnh cấm ở Tam Xuyên quận!"
Đột nhiên, tất cả người đều cảm thụ nguy hiểm mãnh liệt.
Đám người nhìn thấy một vệt sáng xuất hiện trong hư không phía đông, vệt sáng lúc đầu chỉ là ánh sáng xanh nhưng giây sau rực rỡ mà hoa lệ.
Đó là ánh kiếm.
Ánh kiếm từ chân trời mà đến, trực tiếp rơi vào đuôi ánh sáng.
Ông I
Đuôi sáng khổng lồ bị kiếm chém đứt, lông tơ màu trắng bay tản ra.
Ánh kiếm vẫn không dừng lại, rơi xuống đất chém mười bảy ngôi miếu, để lại một vết kiếm tuy hẹp mà dài dưới mặt đất, mọi thứ bị cắt đứt dưới vết kiếm. Ông ! Kiếm phá hư không lúc này mới ngân vang trong tai mọi người. Trong khoảnh khắc, mọi người đều cảm giác được sát khí. Ánh kiếm xẹt qua dây thừng trên người Thương Quy An, dây thừng tối màu, hắn ta xoay người nhìn hướng đồng nhưng không thấy gì. Trong lòng Thương Quy An nghĩ trên đời này chỉ có một người có thể chém ra một kiếm như vậy. Ánh đèn của ngũ sắc đăng trong tay Thương Quy An cuốn lấy hắn ta và Thương Liệt Sâm bay về hướng ánh kiếm kia, không ai dám ngăn trở. Một kiếm này cơ hồ kinh động toàn bộ Tam Xuyên quận, nếu như Thương Quy An chỉ chấn động một khu vực nhỏ thì thanh kiếm này lại khiến thần miếu trong toàn bộ Tam Xuyên quận cảm thấy sợ hãi. Trong một khoảng thời gian ngắn, không ai lên tiếng. Tam Xuyên quận có nhiều quy củ, hoặc là có thể nói là ở đây lập miếu kiến xã sau, ký kết thần luật từ ban đầu đơn giản, từ từ bởi vì các loại nguyên nhân mà thêm vào luật, đần hoàn thiện. Trong đó còn có một luật:
"Gặp kẻ thù bên ngoài, các miếu phải hỗ trợ lẫn nhau cùng tấn công."
Nhưng luồng ánh kiếm đột ngột này gần như chia Tam Xuyên quận ra làm hai, vạch một đường kẽ, trước và sau đều bị cắt đứt, rất nhiều miếu thờ đều dâng lên thần quang, có ông từ bay lên bầu trời quan sát. Trong một chốc, bên trên Tam Xuyên quận có hơn nghìn thần quang, các thần ảnh khác nhau hiện ra trong thần quang. Rất nhiều người nhìn thấy, có một người đứng trên đỉnh núi phương xa, mãi khi hội hợp với Thương Quy An mới xoay người rời đi. Không có người nói trả thù, ngăn trở.'Hắn không giết người đã là giữ thể diện cho Tam Xuyên quận của chúng ta."
Có người nói, có người đồng tình."Giữ thể diện cho người Hư cảnh cũng phù hợp ích lợi của Tam Xuyên quận!"
Tam Xuyên quận có nhiều sự tích, có người chuyên môn biên soạn niên sử của Tam Xuyên quận, nói chung những người biên soạn biên niên sử cố gắng viết ra những sự kiện thật hết mức có thể."Thương Quy An cứu phụ thân, khó ra quận quốc, trong lúc nguy hiểm sắp chết thì có ánh sáng tự động hiện ra, khoảnh khắc đến nơi, là kiếm, chặt đứt đuôi thần, các miếu sợ mà không dám ngăn trở ...".
Lâu Cận Thần gặp Thương Quy An, nhưng họ không đi cùng nhau. Họ đốt lửa giữa rừng, mỗi người ngồi một bên nướng thịt và uống rượu, trong khi những người khác vây quanh, đào hố dưới đất và nhóm lửa. Hai người là huynh đệ cùng nhau tu luyện từ khi bắt đầu tu hành, nhiều năm qua thấy đối phương còn sống, trong lòng khó tránh khỏi có một loại cảm giác đặc biệt. Nhưng họ không có nhiều điều để nói. Vạn vật trên đời như nước chảy, hôm nay gặp nhau, ngày mai lại chia ly.
Cho dù bọn họ là sư huynh đệ, thật ra số lần gặp nhau không nhiều, người tu hành phần lớn thời gian đối mặt với cô độc, một mình tu hành, giao lưu với thiên địa, đây là việc rất riêng tư và bí ẩn. Mọi người đối diện cùng một thiên địa, nhưng thiên địa của mỗi người khác nhau. Có câu gọi là nhất niệm nhất trọng thiên, đó là ý nghĩa như vậy. Nửa đêm, Thương Liệt Sâm qua đời. Ngay cả Lâu Cận Thần cũng không cứu được ông ta, huống chi Lâu Cận Thần không giỏi về chữa bệnh. Thương Quy An nhìn người bị lửa đốt cháy, hắn ta lặn lội nghìn dặm đến cứu nhưng người chết ở trước mặt mình, trong lòng hắn ta bình tĩnh khó tả, dường như đang từ biệt quá khứ, hình như đang rút ra một cái gai đâm sâu vào trong. Lúc Thương Liệt Sâm bị đốt thành tro, Thương Quy An cảm giác như đã trút bỏ được một lớp xiềng xích. Thương Quy An nói:
"Sư huynh, ta trở về bế quan tu hành, ta muốn giống như sư huynh, tương lai có thể ngao du Tinh VũI"
Lâu Cận Thần cười nói:
"Tốt lắm, cố lên!"
Ngày hôm sau, vào lúc bình minh, Lâu Cận Thần và Thương Quy An chia tay nhau. Có người nói rằng số phận của con người là lần lượt đan xen với quỹ tích cuộc đời của người khác, từ đó hình thành vận mệnh. Vận mệnh là gì? Là vô số giọt nước, dòng suối hội tụ thành sông, lao nhanh chảy xiết nhưng không theo kiểm soát của cá nhân. Định mệnh là một bản giao hưởng. Ba ngày sau, đó là một đêm trăng sáng. Một tiếng thở dài như tiếng rên rỉ vang lên từ Hỉ Yến Chư Thần Sơn, sau đó núi bị phá mở, dưới ánh nhìn của vô số người Yên Lam Giới, một tồn tại nửa người nửa rắn bay lên trời.