Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 997 - Chương 997: Giới Vực Thử Luyện Tràng (2)

Chương 997: Giới vực thử luyện tràng (2) Chương 997: Giới vực thử luyện tràng (2)Chương 997: Giới vực thử luyện tràng (2)

Thân hình của người đó to lớn và dài, nhìn từ xa cũng có thể thấy phần thân trên có màu trắng và phủ đầy vảy trắng, nhưng phần thân trên là một người phụ nữ, phần thân dưới là hai đuôi rắn, đuôi giống như hai chân đan vào nhau đung đưa.

Nàng bay hướng trăng.

Trong mắt vô số người, nàng xuyên thấu ánh trăng, tiến vào Thái Âm Tỉnh.

Lâu Cận Thần thấy cảnh này, hắn biết đệ tử Tố Nguyệt Cung Liên Vân đã thoát khốn.

Cũng đúng là ngày này, hắn bắt đầu ngồi giảng pháp trong một tòa thành bỏ hoang.

Lâu Cận Thần chỉ giảng Kỳ Nhật Diệu Thần Pháp, so với ban đầu mới vừa suy tư ra, lần này giảng càng thêm hoàn thiện.

Không chỉ thế, hắn còn giảng rất nhiều pháp thuật trong đó, một tu sĩ không thể chỉ có tu hành, không thể nào không biết thi pháp.

Pháp thuật mấu chốt nhất là mượn pháp. Lâu Cận Thần sáng lập pháp tu hành này cho người ở cấp thấp mượn đại nhật pháp ý từ Đại Nhật. Thật ra pháp tu hành này kỳ thực là có tham khảo 'Tế Thần pháp.

Tế Thần pháp có thể sớm mượn thần lực, Kỳ Nhật Diệu Thần Pháp này không phải cầu nguyện thần có thật, mà là sự kết hợp giữa bên trong và bên ngoài. Dùng "tâm trí" để hợp nhất Đại Nhật ở bên ngoài, đây là thứ Lâu Cận Thần cảm ngộ ra sau khi có được chiếc nhân Thái Dương Thần, tâm hợp Đại Nhật diễn sinh ra môn đạo pháp này. Sau khi Lâu Cận Thần nói xong thì bảo hy vọng mọi người truyền bá pháp thuật này cho người trong thiên hạ, để mọi người đều có thể tu hành. Lần này giảng đạo xong thì Lâu Cận Thần rời đi, sau khi mọi người tỉnh ngộ đều quỳ lạy hướng vị trí hắn từng ngồi, tiếp đó rời đi, bọn họ hòa vào thiên địa, truyền đạo dạy pháp.

Lâu Cận Thần rời đi lại giống như biến mất, không có người biết hắn đi nơi nào. Thiên địa càng lúc càng tối tăm và lạnh lếo. Nhưng dưới đất bắt đầu cháy lên từng ngọn lửa, từ mặt đất nhìn xuống rất giống thuở trời đất mới khai sinh, loài người dựa vào lửa mà sống. Liên Vân nghênh đón một đám khách ở Tố Nguyệt Cung, đều là người giới ngoại. Mục đích của bọn họ chỉ có một, chính là tiến vào Yên Lam Giới, mục đích rất đơn giản, họ muốn sử dụng Yên Lam Giới làm nơi để đệ tử của họ lớn lên. Trong Tinh Vũ, một tu sĩ muốn trưởng thành không hề dễ dàng, cần có môi trường, cơ duyên và công pháp tu hành. Trong mắt nhiều người, Yên Lam Giới là một nơi rất thích hợp cho đệ tử lớn lên, ở đây có những điều huyền bí, nhưng cấp độ không quá cao, ở đây cũng có các loại linh dược, người trong Yên Lam Giới không biết nhiều về việc luyện dược, nơi này có lẽ còn có thể thu hoạch đệ tử có thiên phú tốt.

Đương nhiên, bọn hắn nguyện ý cho Tố Nguyệt Cung Liên Vân chỗ tốt. Dù sao thì Liên Vân bởi vì bị trấn áp quá lâu, cần một ít vật phẩm khôi phục tình trạng vết thương, đồng thời những người này cho nàng chỗ tốt không tệ, thế là nàng ký hiệp nghị đồng ý với họ. Nàng rất rõ ràng, người khác nguyện ý đợi đến hiện tại, nguyện ý cùng chính mình thương lượng vì nàng là đệ tử của Tố Nguyệt Cung, một tài nguyên của giới vực, nếu như người khác không biết thì thôi, nếu đã bị phát hiện mà nàng muốn độc chiếm cơ hồ là không thể nào. Cho nên nàng đồng ý.

Yên Lam Giới từ nay có nhiều mưa gió, nhưng so với toàn bộ Tinh Vũ thì chỉ là hiện tượng bình thường của giới vực nhỏ. Lâu Cận Thần không ở dương thế, hắn đến âm thế, âm thế âm u thâm trầm. Nếu như nói dương thế là đất liền thì âm thế là vùng nước. Hắn bước đi trong âm thế, phát hiện nơi này không bị ảnh hưởng nhiều, nó có sinh mệnh độc đáo, tử linh. Lâu Cận Thần đang ngồi trong một tửu lâu. Âm phủ cũng có tửu lâu. Lâu Cận Thần vừa ngoài ý muốn, vừa không bất ngờ.

Thiên địa một mảnh tối tăm, nơi này có sinh mệnh, có trật †ự của riêng mình. Bất cứ nơi nào, chỉ cần hình thành hình dạng xã hội, tụ tập loài có trí tuệ thì đều sẽ có trật tự. Trật tự ở các góc âm phủ không giống nhau, đều là do kẻ mạnh nhất ở nơi đó đặt ra. Có thể sát sinh hay không, trước đến giờ đều không phải là trật tự của toàn bộ âm phủ này. Quy củ của trấn nhỏ này mỗi một người đều nhất định phải nhận nuôi một âm linh. Lúc đi phải mang theo âm linh, nếu âm linh được nhận nuôi mà chết thì sẽ bị nguyền rủa. Nếu như ở đây đánh nhau, giết đối phương phải nhận nuôi luôn âm linh của đối phương, nếu như ở đây đánh nhau lỡ tay đánh chết âm linh sẽ bị nguyền rủa ngay.

Lâu Cận Thần không muốn sống ở đây lâu, hắn chỉ đi ngang qua, nhưng khi hắn xuyên qua trấn nhỏ, mới húp một bát canh kỳ lạ thì có một âm linh đến yêu cầu hắn đi nhận lãnh âm linh. Lâu Cận Thần không muốn nuôi âm linh nên đã từ chối, cho nên hắn bị trấn nhỏ khu trục. Lâu Cận Thần đi trong âm phủ này chỉ để nghiệm chứng một khả năng, phải chăng âm phủ ngay từ đầu đã là như vậy. Đồng thời muốn †ìm bên dưới Thái Học Miếu ngày xưa, căn phòng treo mấy đời sơn trưởng có còn đó không, nhưng hắn không tìm được.
Bình Luận (0)
Comment