Chương 998: Ngồi một mình Khuyển quốc
Chương 998: Ngồi một mình Khuyển quốcChương 998: Ngồi một mình Khuyển quốc
luyện âm dương
Lâu Cận Thần nhìn thấy vô số sinh vật quỷ quyệt trong âm phủ, hắn muốn giao lưu, lại phát hiện cho dù là có trí tuệ, thật ra biết cũng không nhiều, bọn họ giống như thiên sinh địa dưỡng, như cổ thụ được tự nhiên sinh ra, có trí tuệ nhất định, nhưng không có khái niệm về lịch sử, không hiểu quá khứ, không biết tương lai.
Lại có lẽ là hắn không có gặp gỡ tồn tại biết mấy điều này.
Lâu Cận Thần đi trong âm phủ rất lâu mà không được gì nên quay ra ngoài.
Hắn đến phía nam Giang Châu, đi mãi về phía nam sẽ đến Vọng Hải Giác, chính giữa có Khuyển Phong Quốc, hắn đi tới nơi đó.
Hắn muốn tìm quốc chủ của Khuyển Phong Quốc, nhưng đi vào thì không gặp quốc chủ, hỏi thừa tướng, được biết quốc chủ đột nhiên rời đi trong đêm trước khi Lâu Cận Thần đến. Đây là phát hiện ra nguy hiểm? Vừa lúc không có chỗ ở lại, Lâu Cận Thần bá chiếm luôn Khuyển Phong Quốc. Thật ra có giết quốc chủ của Khuyển Phong Quốc hay không cũng chẳng sao, Lâu Cận Thần chủ yếu đến hỏi về tình hình U Vọng. Đối phương có thể là Bí Linh đầu tiên buông xuống thế gian này, chắc sẽ biết nhiều thứ. Thời gian trôi qua từng ngày. Đột nhiên một ngày nọ, trên bầu trời Khuyển Phong Quốc dâng lên một vầng mặt trời. Mặt trời này nhỏ hơn thái dương ở ngoài vũ trụ nhiều, nhưng chiếu sáng mặt đất. Thái dương này cùng mọc và lặn với thái dương ban đầu. Nhưng nó mọc từ Khuyển Phong Quốc, lặn xuống hồ xanh biếc của Quần Ngư Sơn. Ban đêm cũng có trăng mọc, cùng lên và xuống với trăng trên trời. Cảnh tượng này ngoạn mục đến nỗi nó thực sự đã trở thành một kỳ quan tạm thời. Lâu Cận Thần ngồi trong cung điện của Khuyển Phong Quốc, đóng kín cửa cung không ra ngoài, chỉ cảm ngộ âm dương biến hóa, đồng thời dùng pháp niệm của mình biến ra mặt trời và mặt trăng hòa vào thể ngộ mặt trời và mặt trăng ở trên bầu trời. Thiên tượng vòng đi vòng lại mỗi ngày.
Giới ngoại có người vào Yên Lam Giới, đêu được khuyên nhủ có vài người không thể trêu chọc. Hai điểm ý niệm của Lâu Cận Thần hóa trời trăng, thân thể thì ngồi xếp bằng không nhúc nhích. Ý niệm của hắn tách ra, đồng thời còn tu âm dương bảo bình quan tưởng pháp. Yên Lam Giới vốn không yên bình, hiện tại càng thêm gió nổi mây phun, các loại khiêu chiến, các loại giết chóc, có bản giới tranh đoạt giáo chúng, có tu sĩ đánh nhau. May mắn ít có tàn sát tu sĩ bình thường, ngược lại cố gắng bảo vệ, vì thu thập hương hỏa cần có nhiều nhân khẩu.
Đương nhiên, đa số người ở giới ngoại tập trung tại Trung Châu. Đối với bọn họ thì Đông Châu là một nơi nguy hiểm và căn cỗi. Sư trưởng khuyên bảo bọn họ, ở bên kia có hai vị không thua gì chân truyền Hư cảnh của môn phái bên ngoại. Nơi này bị bọn họ xem là thử luyện tràng, nhưng nếu họ chết là chết thật. Cho nên bọn họ nếu như không muốn chết thì đừng tìm những tồn tại cường đại này. Nhưng làm môn phái trong Tinh Vũ, họ có lòng kiêu hãnh của riêng mình, biết rằng ở đây có một tồn tại Hư cảnh, thế là có người Hư cảnh chuyên môn khiêu chiến. Những ngày qua có nhiều người đột phá Hư cảnh, nhưng đều thua chân truyền Hư cảnh của giới ngoại, không ai nổi bật. Có một số người sau khi thua thì bị đánh phế, có một số người thì là bị thu phục đi theo làm thuộc hạ, một số thậm chí được chiêu vào môn phái, một bước lên trời khiến mọi người ghen tị. Giới ngoại Hư cảnh đưa mắt về phía những người Nhập Hư cảnh cũ, trong đó có Linh Vu Miếu, Thị Cửu Cô, hai người liên tục khiêu chiến nhưng đều thua dưới tay của Thị Cửu Cô.
Điều này khơi dậy tinh thần cạnh tranh của những người đó, nhưng khi có người lại đến thì không tìm được người. Lại đi tìm người khác, người khác cũng đều ẩn tránh, bọn họ lại †ập trung vào Đông Châu.
Trong tư liệu của bọn họ thì Đông Châu có ba Hư cảnh thành danh lâu năm, một là Vô Tận Sơn Vương Sách, hai là Vĩnh Lạc Cốc Nhạc Điển, còn có một người là Lâu Cận Thần. Về Lâu Cận Thần, bọn họ cảm thấy, Lâu Cận Thần có lẽ đã là số một Yên Lam Giới. Từng tia sáng vụt qua màng gió giữa Đông Châu và Trung Châu. Bọn họ đến chưa lâu thì thấy một cảnh tượng kỳ diệu, một mặt trời dâng lên từ Khuyển Phong Quốc, biến mất trong hồ ở dãy núi. Lại có trăng dâng lên từ hồ, giống như ảnh phản chiếu từ hồ nước bay ra, cảnh kỳ diệu này khiến mấy vị Hư cảnh giới ngoại nhìn say mê."Sư phụ thường nói ngoài trời có trời, ngoài người có người, dù là tu sĩ trong tiểu giới cũng không thể khinh thường, vốn ta còn cảm thấy sư phụ khoa trương, hôm nay xem mới biết sư phụ nói đúng."
Bọn họ ở đây xem ba ngày, cảm thấy cảnh tượng huyền diệu này đáng giá nhìn mãi, nhưng có người trở nên mất kiên nhãn nói:
"Cái tên Lâu Cận Thần đó đã chiếm giữ Khuyển Phong Quốc, ta đi gặp hắn, xem bản lĩnh thật của hắn như thế nào."
Người này là đệ tử chân truyền của Đại Diễn Thần Phù Tông, nói là làm, đầu ngón tay đã kẹp một lá bùa ném lên trời, biến thành cầu vồng vàng, hắn ta bước lên, chớp mắt đã đến bầu trời Khuyển Phong Quốc, cất cao giọng nói:
"Đại Diễn Thần Phù Tông đệ tử Hồ Thiên, nghe nói Lâu đạo trưởng kiếm thuật cao tuyệt, xin chỉ giáo."