Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 128 - Chương 128 - Bí Thuật Địa Giai, Long Sĩ Đầu

Chương 128 - Bí Thuật Địa Giai, Long Sĩ Đầu
Chương 128 - Bí Thuật Địa Giai, Long Sĩ Đầu

"Chưởng giáo sư bá."

"Cha..."

Tề Hạo đi tới phía sau Tề Vô Hối, liên tục kêu lên hai tiếng chào hỏi, Mạnh Thiên Chính chỉ gật đầu và cũng không nói gì.

Tề Vô Hối nói:

"Hạo nhi, hãy nhìn cho kỹ, nhìn xem Lục Vân Sinh rốt cuộc còn có thể xuất ra bao nhiêu át chủ bài."

"Tàng Kiếm Phong chúng ta có thể vãn hồi thể diện hay không tất cả đều trông cả vào ngươi đấy."

"Từ lúc bắt đầu hội võ đến nay nàng đều chưa từng xuất kiếm ra một lần, thật không biết Diệp Thu rốt cuộc đã dạy nàng kiếm pháp tuyệt thế gì?"

Càng nói trong lòng Tề Vô Hối càng không yên, Triệu Uyển Nhi biểu hiện đã ưu tú như thế, vậy Lâm Thanh Trúc khẳng định cũng sẽ không kém.

Hôm nay nàng đã đánh tới bát cường vậy mà vẫn không có xuất ra toàn bộ thực lực, điều này làm cho Tề Vô Hối có chút lo sợ.

Tề Hạo gật đầu và mang vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía thân ảnh lãnh diễm tuyệt trần trên lôi đài.

"Lục Vân Sinh của Quy Vân Phong xin được chỉ giáo." Trên lôi đài, Lục Vân Sinh tay phải cầm thương, giọng nói lãnh đạm nói ra.

Ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi Lâm Thanh Trúc dù chỉ một giây, từ lúc lên đài hắn vẫn luôn quan sát từng li từng tí khí tức biến hóa của nàng.

Mà càng quan sát thì hắn càng giật mình, đối phương vô luận là khí tức hay là kiếm khí đều nội liễm, điều này làm cho hắn có loại cảm giác áp bách hít thở không thông.

Có thể nói đây là lần đầu tiên hắn đánh tới bát cường mà gặp phải đối thủ mạnh như vậy.

"Lâm Thanh Trúc của Tử Hà Phong xin được chỉ giáo!" Lâm Thanh Trúc đeo kiếm ở trên lưng, thân hình thẳng tắp, lạnh lùng đáp lại một câu.

Lời nói của nàng giống như một thanh lợi kiếm bén nhọn ra khỏi vỏ, làm kinh diễm tất cả mọi người ở đây.

"Sư muội, cẩn thận!" Lục Vân Sinh cũng không nói nhảm nhiều, ngay khi Từ Phong tuyên bố luận võ bắt đầu thì trường thương trong tay hắn đã hóa thành một tầng hỏa thương.

Động tác của hắn lưu loát như mây trôi nước chảy mà hướng về phía Lâm Thanh Trúc đánh tới.

Lâm Thanh Trúc tâm tịnh như bình, ánh mắt hững hờ nhìn trường thương mang theo hỏa diễm của đối phương. Vẻ mặt nàng không chút thay đổi mà chỉ lui về phía sau một bước rồi nghiêng người liền tránh đi.

"Vậy mà vẫn không chịu xuất kiếm! "

Bành!

Tề Vô Hối tức giận vỗ tay vào nắm ghế, âm trầm nói: "Quá cuồng vọng! Như vậy mà còn không chịu xuất kiếm, hoàn toàn là không để đối thủ vào mắt! Quả nhiên là có kỳ sư tất có kỳ đồ mà."

Tề Vô Hối phản ứng như vậy đã làm cho thủ tọa Lục Phong của Quy Vân Phong bên cạnh hoảng sợ mà thầm nghĩ: "Trên đó cũng không phải là con trai hắn, như thế nào mà hắn còn kích động hơn so với ta? Đây là ảo giác ư?”

Lục Phong đã rơi vào sự hoài nghi.

Lúc này trên lôi đài, Lục Vân Sinh đã dần dần càng đánh càng giận, vì đây là phong cách thi đấu sỉ vả nhất mà hắn từng gặp, hoàn toàn không có một tí tôn trọng nào với hắn.

Mũi thương vừa chuyển, hỏa phong đột biến!

Dưới trường thương loạn vũ, ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt dữ dội mà đánh ra một vòng thương hỏa, trong nháy mắt đã đánh tới Lâm Thanh Trúc.

Thực lực của Thiên tướng thất phẩm toàn lực bạo phát mà không chút lưu thủ.

Chiêu này vừa ra thì bầu không khí toàn trường liền đạt tới cao trào.

Lâm Thanh Trúc hơi nhướng mày, cho dù mạnh như nàng nhưng khi đối mặt với chiêu hỏa thương này mà cũng cảm giác được một tia nguy hiểm.

Tử Hà kiếm trong tay nàng liền ra khỏi vỏ trong nháy mắt.

Ầm!!!

"Cuối cùng cũng xuất kiếm rồi!"

Tất cả mọi người ở đây đều có thể nhận ra, thanh bảo kiếm trong tay Lâm Thanh Trúc chính là Tử Hà kiếm.

Ngay hời khắc Tử Hà kiếm xuất hiện, Lâm Thanh Trúc thấy nguy không loạn mà nhuyễn kiếm trong tay xoay tròn vài vòng, không ngừng giảm bớt đi áp lực của hỏa thương, đem thế công của đối phương chậm rãi tan rã.

Lục Vân Sinh giận dữ mà đột nhiên huy động trường thương đánh ra một con hỏa diễm cự long.

Hỏa diễm cự long cương mãnh bá đạo đột nhiên xuất hiện bộc phát ra hỏa lực khủng bố.

"Đây là..."

Bí thuật địa giai của Quy Vân Phong, Long Sĩ Đầu.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ không thôi.

Lục Vân Sinh thi triển bí thuật kia chính là bí thuật truyền thừa của Quy Vân Phong, Long Sĩ Đầu.

Bọn họ không nghĩ tới Lục Phong lại truyền cho Lục Vân Sinh chiêu thức Long Sĩ Đầu này, và càng không nghĩ tới mới vừa giao thủ mà hắn đã dùng ra. Đây không phải là chiến thuật tốc chiến tốc thắng của Lục Phong đấy chứ?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Phong và phát hiện hắn đang mỉm cười vuốt râu, bình tĩnh ngồi tại vị.

"Long Sĩ Đầu sao? Ha ha ha...... Thú vị." Diệp Thu thờ ơ nhìn thoáng qua Lục Phongmà nghiền ngẫm cười nói.

Minh Nguyệt phát hiện hắn một chút cũng không lo lắng nên rất là tò mò.

Nàng biết Diệp Thu không thể nào không dạy cho Lâm Thanh Trúc bí thuật cường đại, nhưng lại không biết tuyệt chiêu đó rốt cuộc là chiêu gì?

Bình Luận (0)
Comment