Nội tâm Minh Nguyệt có chút kinh sợ.
Từ các miêu tả của Diệp Thu mà nàng dần dần có một phán đoán là chiêu thức này rất mạnh, vô cùng mạnh.
Trong lòng Minh Nguyệt diễn hóa một chút, nếu như người tiếp chiêu này là nàng thì liệu nàng có thể tiếp được hay không?
Ừm, chắc là không thể nào rồi...
Trong lòng Minh Nguyệt càng thêm tò mò mà tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa không Diệp sư đệ? Ngươi nói tiếp đi!”
Diệp Thu sờ sờ cằm suy nghĩ một chút, nụ cười trên mặt dần dần trở nên tà ác, nói:
"Thức cuối cùng đúng như tên gọi là Cự Long Trường Kích, sau khi đối thủ bị tê liệt thần thức do Cự Long Thần Nhãn rồi thì thần long kích pháp cứ thế mà ra, hàng lâm cái thế như thiên quân vạn mã, cuồng phong loạn vũ không ngừng đánh tới đối phương đến khi nào đối phương không còn một manh giáp."
"Chiêu thức này một khi thi triển thì dù là có là thiên binh thần tướng hay cả đại la kim tiên mà cũng phải kêu la thảm thiết, nhanh chóng xin hàng."
Minh Nguyệt mấp máy miệng nhỏ, có tương phản thật lớn với tác phong ưu nhã thường ngày của nàng.
Ánh mắt Minh Nguyệt trong veo như nước chớp qua chớp lại, đôi mày phượng nhíu lại như đang suy ngẫm rằng không biết tiếp theo nên hỏi cái gì, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Cử chỉ này của Minh Nguyệt làm cho người ta càng nhìn càng muốn hôn một cái.
"Diệp sư đệ, chiêu thức này khẳng định rất cường đại. Vậy nó là bí pháp thần cấp sao?" Minh Nguyệt trái lo phải nghĩ mà cũng nghĩ không ra, nàng chỉ cảm thấy càng nghe càng cổ quái mà dứt khoát hỏi.
Diệp Thu gật đầu cười nói: "Hẳn là như vậy!”
Loại chiêu thức thần thánh như thế mà nói là thần kỹ thì cũng không có gì quá lố.
Minh Nguyệt vừa nghe hắn xác nhận thì lập tức hai mắt tỏa sáng.
Ta quả nhiên không có đoán sai, đây đúng là thần kỹ rồi!
Ta rất muốn kiến thức một chút loại thần kỹ này!
Trong lòng âm thầm mong đợi, Minh Nguyệt nhìn Diệp Thu với ánh mắt lộ ra vẻ chân thành tha thiết, đôi mắt cong cong giống như trăng lưỡi liềm, nàng nở một nụ cười khuynh thành nói ra.
"Diệp sư đệ, khi nào rảnh rỗi thì ngươi có thể biểu diễn cho sư tỷ vài chiêu thức của thần kỹ này được không, để cho sư tỷ mở mang tầm mắt một chút."
Diệp Thu liền sửng sốt mà nhìn xem bốn phía, biểu tình cổ quái nói ra: "Không tốt đâu sư tỷ, nơi này nhiều người như vậy tuy ngươi không ngượng nhưng ta rất ngượng. Sư tỷ, nếu ngươi muốn xem thì lúc nào đó chúng ta sẽ tìm một nơi hoang vắng một chút để cùng nhau nghiên cứu."
Minh Nguyệt hỏi: "Thật sao?"
Diệp Thu lơ đễnh, nói: "Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa? Nếu như sư tỷ muốn xem thì sư đệ sao có thể cự tuyệt."
Minh Nguyệt cũng không có suy nghĩ nhiều, dù sao đây cũng là thần kỹ, nếu tại trước mặt nhiều người phô diễn thì quả thật có chút không tiện.
Loại thần kỹ bậc này là đòn chí mạng, là nhất kích tất sát, là lá bài tẩy của Diệp Thu, vậy đương nhiên hắn càng giữ bí mật thì càng tốt, chứ hắn làm sao có thể ở trước mặt mọi người thi triển ra được.
Trong lòng Minh Nguyệt mừng thầm vì Diệp Thu vậy mà nguyện ý đem thần kỹ bậc này chia sẻ cho nàng.
Xem ra trong lòng Diệp sư đệ thì ta vẫn còn có chút địa vị nhất định!
Minh Nguyệt vui vẻ vô cùng, hận không thể ôm Diệp Thu mà hôn một cái.
Đây chính là thần kỹ nha, tuy Minh Nguyệt là thủ tọa một mạch, nhưng trước mắt nàng chỉ nắm giữ bí pháp cao nhất là Địa giai, ngay cả Thiên giai cũng không có cơ hội nhìn qua, bởi vì trong truyền thừa của Thiên Thủy Phong căn bản không có bí pháp Thiên giai.
Toàn bộ Bổ Thiên Giáo ngoại trừ Bổ Thiên Thuật mà chưởng giáo mới có thể tu luyện ra thì các mạch còn lại cũng chỉ có Tử Hà Phong là xuất hiện bí pháp từ Thiên giai trở lên.
Thật không biết Diệp Thu rốt cuộc đã từ nơi nào lấy được những bí pháp này, có thể là do tổ tôn Tử Hà Phong đã từng vinh quang hiển hách cho nên bảo bối có phần nhiều hơn một chút.
"Vậy thì chúng ta một lời đã định! Chờ có thời gian ta và ngươi sẽ tìm một chỗ không có người để tận lực nghiên cứu thần kỹ này một chút nhé?" Minh Nguyệt hỏi dò.
Nàng chỉ thấy Diệp Thu nở nụ cười mang ý vị thâm trường, lộ ra vẻ tà ác mà trong lòng không khỏi hoảng hốt.
"Được chứ, ta cầu còn không được a!" Hắn khẽ nhếch miệng nói.
Thấy vậy hì biểu tình của Minh Nguyệt trở nên cổ quái.
Tại sao ta cảm giác nụ cười này của hắn có chút không thuần khiết nhỉ?
Hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa rồi thì Minh Nguyệt liền buồn bực trong lòng, nàng càng nghĩ càng thấy không thích hợp ở chỗ nào đó.
"Đợi đã... "
Cẩn thận ngẫm lại những gì Diệp Thu đã nói, Minh Nguyệt bỗng nhiên mặt đỏ tới mang tai, cái miệng nhỏ nhắn có chút co rút.
Nhìn biểu tình của Diệp Thu và lại kết hợp với miêu tả vừa rồi của hắn làm cho Minh Nguyệt cuối cùng cũng suy nghĩ ra tên ma mãnh này vừa rồi đang nói đến chuyện gì.
A...
Tâm tình của Minh Nguyệt trong nháy mắt đã hoảng hốt.
Sao ta lại có thể cùng Diệp Thu hàn huyên nửa ngày về loại đề tài này chứ? Vả lại bản thân ta lại ngây thơ cho rằng hắn thật sự có loại bí pháp thần cấp!
Khuôn mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt đỏ lên, nàng lúc này hận không thể đào cho mình một cái hố rồi chui vào.
Càng ngẫm lại nàng càng hận chính mình vừa rồi vậy mà to gan lớn mật muốn cùng Diệp Thu tìm một nơi không người để nghiên cứu loại bí pháp ấy một chút.