Diệp Thu thiếu chút nữa chết cười, hắn đột nhiên cảm thấy nếu không có việc gì làm mà đi trêu chọc vị sư tỷ xinh đẹp này hình như cũng là một chuyện rất vui vẻ.
Vị sư tỷ này mới nhìn thì tưởng là người từng trải, thường dựa vào mị lực để mê hoặc lòng người, nhưng trên thực tế luận về tri thức thì còn rất khiếm khuyết.
Ừm, xem ra ta phải tìm một lúc nào đó để làm gia sư cho nàng một chút!
Diệp Thu ra vẻ mê mang, nghiêm chỉnh hỏi: "Sư tỷ, ngươi làm sao vậy? Sao mặt ngươi lại đỏ thế?"
“Tên bại hoại nhà ngươi đi chết đi! Ta không thèm để ý đến ngươi nữa!” Minh Nguyệt nhất thời không biết nên đối mặt với Diệp Thu như thế nào, khi nghĩ tới đề tài vừa rồi thì khuôn mặt lại đỏ lên. Nàng thở hổn hển và hung hăng quăng ra một câu hốt hoảng giống như gặp hung vật nguy hiểm rồi chạy trốn rời đi.
"Sư tôn..." Đám đệ tử của Thiên Thủy Phong đều mang vẻ mặt mê mang.
Sư tôn của chúng ta bị sao vậy? Ngài có chuyện gì mà rời đi sớm như thế nhỉ? Hội võ còn chưa kết thúc mà!
Không chỉ có đám đệ tử của Thiên Thủy Phong không hiểu, mà ngay cả ở phía sau Diệp Thu là Triệu Uyển Nhi cũng mang vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Sư tôn, Minh Nguyệt chân nhân làm sao vậy?"
Diệp Thu lạnh nhạt cười nói: "Ta không biết, có thể do nàng đã nhớ tới chuyện gì vui vẻ."
"Chuyện vui vẻ sao?" Triệu Uyển Nhi nhíu mày hỏi.
Minh Nguyệt chân nhân hốt hoảng chạy trốn như vậy mà, chiếu theo bóng lưng của nàng rời đi thì không giống như là có chuyện vui vẻ gì.
Triệu Uyển Nhi hoài nghi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì lớn mà chính nàng cũng không có phát hiện ra.
Lúc này, khi Minh Nguyệt trở lại Thiên Thủy phong thì nàng đã trực tiếp nhốt mình ở trong phòng.
Đối với biểu hiện kỳ quái này của Minh Nguyệt thì các đệ tử của nàng đều mang vẻ mặt mê mang, có chút không biết làm sao.
Đã bái sư nhiều năm như vậy mà các nàng còn chưa từng nhìn thấy qua sư tôn của mình xuất hiện loại biểu hiện như thế.
"Sư tôn làm sao vậy?"
"Ta không biết! Hôm nay không phải là ngày bát cường thi đấu sao? Chẳng lẽ...... Đại sư tỷ đã thua?"
Mọi người nhao nhao nghị luận nhưng cũng không dám tới gần gian phòng của Minh Nguyệt vì sợ sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
Trong phòng, Minh Nguyệt đem chính mình cuộn ở trong chăn, nàng càng nghĩ càng buồn bực và tâm trạng càng hoảng loạn.
"Mất hết mặt mũi của ta rồi."
"Tên bại hoại Diệp Thu này… Hừ, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu."
Minh Nguyệt cố vung ra vài cú đấm vào không khí cho tan bớt đi sự ngượng ngùng trong lòng.
Khi nàng nghĩ tới vừa rồi mình cùng Diệp Thu tán gẫu cao hứng như vậy mà lại còn muốn cùng đối phương nghiên cứu một chút môn thần kỹ hư hỏng kia thì khuôn mặt nàng không tự giác được mà đỏ bừng lên. Nàng liền phải lấy chăn che mặt mà không dám nghĩ thêm nữa.
Không biết qua bao lâu, Minh Nguyệt cuối cùng cũng hòa hoãn một chút tâm tình hoảng loạn rồi mon men ngồi dậy từ trên giường.
Nàng tên lặng ngồi ngẩn người trên giường, không phải nàng không thể tiếp nhận được loại đề tài này mà là do Diệp Thu quá xấu xa khi từng bước gài nàng rơi vào sự tò mò, khiến cho nàng còn tưởng rằng đó là thần kỹ gì nên đã sinh ra hứng thú mà có chút nóng lòng muốn thử.
Nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của mình mà Minh Nguyệt liền ngượng ngùng một trận và có chút sợ hãi.
Biểu hiện vừa rồi của ta trong mắt Diệp Thu rốt cục xem ta là người như thế nào đây?
Là dâm nữ sao?
A a a......
Trong lòng Minh Nguyệt dâng lên một trận ác hàn. Nàng nắm chặt nắm đấm nhỏ và nghiến răng nghiến lợi.
Minh Nguyệt cũng không biết sau này nên đối mặt với Diệp Thu như thế nào? Vì mỗi lần nghĩ tới hắn thì nàng lại nhớ về chuyện vừa rồi.
Tuy nhiên, khi Minh Nguyệt cẩn thận nghĩ lại thì những suy nghĩ tiêu cực của nàng dường như có chút tiêu tan. Đôi mắt nàng cong lên và âm thầm suy nghĩ trong đầu:
"Hừ, tên tiểu bại hoại nhà ngươi nói cái gì mà Cự Long Trường Kích, cái gì mà đại la kim tiên cũng phải xin hàng chứ..."
"Hừ, ngươi chờ đó cho ta, hôm khác ta sẽ cho ngươi đẹp mặt."
Minh Nguyệt uất hận nói ra một câu rồi ngã đầu nằm ở trên giường, khóe miệng còn hiện lên ý cười.
…
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Vào sáng sớm hôm sau, cuộc thi giữa các thí sinh tiến vào tứ cường vẫn diễn ra như thường lệ.
Trên quãng trường diễn võ, giờ phút này cũng chỉ còn lại hai lôi đài.
Buổi luận võ còn chưa bắt đầu mà người xem cũng đã vào sân đông như kiến.
Diệp Thu mang theo đội ngũ trong Tử Hà Phong của mình mà chậm rãi đi tới quãng trường diễn võ.
"Chưởng giáo sư huynh." Hắn chào hỏi Mạnh Thiên Chính xong thì cũng không quên nhìn Tề Vô Hối một cái rồi mới đi tới vị trí của mình.
Diệp Thu bất ngờ phát hiện Minh Nguyệt cũng đã đoan trang tao nhã ngồi tại vị rồi. Lúc nàng nhìn thấy Diệp Thu thì ánh mắt nàng hơi né tránh một chút nhưng vẫn bảo trì vẻ bình tĩnh.
Diệp Thu chậm rãi đi tới cười nói: "Sư tỷ, hôm nay thoạt nhìn khí sắc ủa ngươi không tệ nha."
Minh Nguyệt trừng mắt nhìn hắn một cái, ấm ức nói: "Không phải việc của ngươi."
Diệp Thu mỉm cười và cũng không có để ý, hắn còn tiếp tục nói: "Sư tỷ, đề tài mà chúng ta thảo luận ngày hôm qua thì hãy tìm thời gian nào rảnh rỗi để nghiên cứu kỹ càng một chút nhé?"
Diệp thu bất chợt lại nhắc đến chuyện ngày hôm qua để cho Minh Nguyệt vốn không biết nên đối mặt Diệp Thu như thế nào mà hắn còn tìm đường chết nói ra khiến cho nàng lập tức đỏ mặt và không biết nên nói cái gì cho phải.
Trái tim nhỏ bé của Minh Nguyệt đập như xe không phanh, âm thanh thình thịch trong lồng ngực nàng tựa như có thể nghe thấy được, nội tâm nàng đã vô cùng bối rối.