"Ngày khác đi! Ngày khác đi nha..." Minh Nguyệt có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thu mà thuận miệng nói ra, nhưng nàng nói xong thì lại cảm thấy có chút không ổn.
Diệp Thu mang ý vị thâm trường cười nói: "Ngày khác sao? Được thôi, vậy để ngày khác!"
Sau đó hắn cũng thuận thế ngồi xuống. Hắn nhìn xem sư tỷ của mình bối rối đến run rẩy bên cạnh mà mặt ngoài tâm lặng như mặt nước nhưng trong lòng đã sớm cười muốn chết.
May mà Diệp Thu vẫn kìm được chứ suýt chút nữa đã cười thành tiếng.
"Ngày khác sao? Hai vị thủ tọa này nãy giờ đang nói đến chuyện gì vậy?” Nhìn một màn như vậy mà hai gã đệ tử phía sau có chút giật mình, bọn hắn không biết hai vị thủ tọa kia tối hôm qua rốt cuộc đã hàn huyên về “thần kỹ”.
Lâm Thanh Trúc tò mò hỏi: "Uyển Nhi, hôm qua sư tôn đã cùng Minh Nguyệt chân nhân hàn huyên chuyện gì vậy? Tại sao ta lại cảm giác bầu không khí hôm nay có chút kỳ quái?”
Triệu Uyển Nhi bĩu môi, nói: "Ta cũng không biết! Hai người bọn họ cứ thần thần bí bí như vậy từ hôm qua rồi."
Hai nàng có chút hoài nghi, chẳng lẽ sư tôn đang có chuyện gì giấu diếm các nàng?
Mấy ngày nay có thể nói là danh tiếng của Tử Hà Phong đã nổi lên như cồn. Đặc biệt là Lâm Thanh Trúc vì biểu hiện của nàng thật sự quá chói mắt. Thời khắc đối chiến kia của nàng đã để cho toàn bộ Bổ Thiên Giáo phải có cái nhìn khác xưa đối với Tử Hà Phong.
Rất khó để tưởng tượng một đệ tử mới nhập môn ba tháng mà lại có thế tiến vào tứ cường!
Mà bọn họ đến bây giờ cũng không biết Lâm Thanh Trúc rốt cuộc có tu vi gì.
Mọi nhận thức từ trước đến nay về Tử Hà Phong đã được thay đổi về tất cả các mặt. Từ sư phụ cho đến đồ đệ đều trở nên đặc biệt thần bí, cường đại và đã không còn là loại phế vật đứng nhất từ dưới lên của tông môn nữa.
Mọi người nhao nhao nghị luận.
"Các ngươi nói xem trong tứ cường hôm nay sẽ là sơn mạch nào thắng ?"
"Ta cảm thấy Tề Hạo của Tàng Kiếm Phong nhất định có thể thắng. Về phần danh ngạch thứ hai thì ta bỏ phiếu cho Tử Hà Phong."
Hiện trường diễn ra một trận nghị luận sôi nổi, và phần rút thăm bên kia cũng đã kết thúc.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì đối thủ lần này của Lâm Thanh Trúc vẫn không phải Tề Hạo, mà là đối đầu với Cố Bạch Y của Thủ Phong.
Diệp Thu sờ sờ cằm và hắn có chút buồn bực mà nhìn thoáng qua Tề Vô Hối ở xa xa.
Hiển nhiên lần rút thăm này lão cáo già kia cũng đã động tay động chân.
Tuy nhiên cũng không sao, nếu như ngươi đã thích hoạt động trong bóng tối như vậy thì cứ tùy ngươi đi.
Dù ngươi có cố gắng thế nào thì cũng chẳng thể thay đổi được gì đâu.
"Ha ha ha, Diệp sư đệ, không biết đồ nhi của ta liệu có thể lọt vào mắt xanh của ngươi hay không?" Mạnh Thiên Chính cười hỏi.
Cố Bạch Y chính là nhị đệ tử của ông ta, có tu vi Thiên tướng bát phẩm, chỉ đứng sau Liễu Thanh Phong.
Một tháng này bất kể là sơn mạch nào thì cũng đều tốn hao một lượng lớn tài nguyên để giúp đệ tử tăng lên thực lực, trùng kích cảnh giới, và Mạnh Thiên Chính tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Căn bản ban đầu ông ta còn muốn đem những tài nguyên này đều để lại cho Liễu Thanh Phong, nhưng mà khi cân nhắc đến việc hắn đã đột phá Vô Cự cảnh nên những tài nguyên này cũng liền vô dụng đối với hắn. Do vậy toàn bộ những tài nguyên này Mạnh Thiên Chính đều đưa cho Cố Bạch Y để trợ giúp hắn tăng lên thực lực.
Diệp Thu hiện tại cảm giác có chút may mắn, cũng may là lúc trước hắn đã truyền công cho Lâm Thanh Trúc và truyền tới ngàn năm công lực. Nếu không với cảnh giới thiên tướng nhị phẩm lúc đó của nàng mà muốn chống lại những người này thì thua là điều không thể nghi ngờ.
Quả nhiên vẫn là không thể quá xem thường nội tình của những vị thủ tọa này, vì ta có bảo bối thì bọn họ cũng có. Chỉ là bọn họ có bỏ ra được hay không và có nguyện ý hay không thôi?
Dù sao Thất Mạch hội võ chính là thịnh hội của Bổ Thiên Giáo, chỉ diễn ra sáu mươi năm một lần, cộng thêm giải thưởng như kho báu từ trên trời rơi xuống thì sẽ không ai nguyện ý lấy thứ tự từ dưới lên.
Trong loại áp lực này, những vị thủ tọa kia đều bất chấp tất cả mà rục rịch tâm cơ: Nếu ta đã không được thì ngươi cũng không được. Bọn họ liền chạy đua vũ trang để tăng cường tu vi cho đệ tử của mình.
Diệp Thu nhìn thoáng qua thanh niên áo trắng phía sau Mạnh Thiên Chính mà tán dương: "Đồ đệ của chưởng giáo sư huynh thì tự nhiên là rồng trong loài người, thiên phú dị bẩm rồi."
"Ha ha ha ha... " Trên khuôn mặt già nua của Mạnh Thiên Chính nặn ra một nụ cười.
Ông ta là kẻ đa mưu túc trí thì như thế nào lại nghe không ra được Diệp Thu đang khen ngợi kiểu cho có mà thôi.
"Cái gì mà rồng trong loài người chứ? So với hai vị đệ tử kia của ngươi thì hắn xách giày cũng không đủ đâu." Mạnh Thiên Chính cười nói.
Đối với chuyện được thua thì Mạnh Thiên Chính lại có cái nhìn rất thoáng. Ông ta không có giống như các thủ tọa khác nhất định phải tranh giành vì một chút thể diện gì đó, bởi vì bất kể là ai thắng thì đó đều là đệ tử trong Bổ Thiên giáo của ông ta.
Nếu như Lâm Thanh Trúc thật sự có thể đánh bại Cố Bạch Y thì Mạnh Thiên Chính sẽ càng vui vẻ. Bởi vì ông ta biết rõ tu vi của Cố Bạch Y có bao nhiêu phần đảm lượng, mà Lâm Thanh Trúc có thể đánh bại hắn thì có nghĩa nàng sẽ càng thêm ưu tú hơn.