Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 133 - Chương 133 - Song Đấu

Chương 133 - Song Đấu
Chương 133 - Song Đấu

Một lát sau, Từ Phong trưởng lão chậm rãi đi lên lôi đài cao giọng nói: "Chư vị, hội võ sẽ ngay lập tức bắt đầu, xin chờ trong giây lát."

"Hôm nay sau khi các thí sinh của tứ cường kết thúc tranh tài, chúng ta sẽ có hai thí sinh tiến vào vòng cuối cùng để tranh đoạt ngôi vị đệ nhất."

"Nhưng năm nay luật lệ sẽ có một chút thay đổi, không giống như các lần trước thì sau khi kết thúc lượt đấu của tứ cường chúng ta sẽ ngay lập tức bước vào cuộc đua giành chức vô địch, và trong thời gian đó sẽ không có thời gian nghỉ ngơi."

"Quy tắc này thay đổi là để khảo nghiệm một chút sức chịu đựng của các đệ tử dự thi cùng với kinh nghiệm chiến đấu."

"Việc thay đổi này có thể qua đó cho thấy độ tinh thông trong cách ứng biến của các đệ tử dự thi trong khi vừa phải đánh bại đối thủ vừa phải làm sao để giữ lại đủ linh lực nhằm đối phó với trận chiến tiếp theo."

Theo Từ Phong trưởng lão giải thích xong quy tắc, quãng trường diễn võ liền nhanh chóng trở nên ồn ào. Có người buồn cũng có người vui.

Diệp Thu nhíu mày nhìn Tề Vô Hối đang cười lạnh ở xa xa, hiển nhiên lại là hắn ta giở trò.

Nhưng xem ra Mạnh Thiên Chính tựa hồ cũng đồng ý loại quy tắc này, có thể Tề Vô Hối cùng Mạnh Thiên Chính đã thương nghị qua mới làm ra quyết định.

Minh Nguyệt chân nhân có chút lo lắng nhìn xem ái đồ của mình. Bên ngoài nhìn vào đều cho rằng Liễu Như Yên là một trong tứ cường, nhưng thực chất một chút ưu thế nổi trội mà nàng thật sự cũng không hề có.

Cho dù thắng trận đầu tiên thì cũng chỉ xem là may mắn, căn bản không thể đầy đủ sức lực để nghênh đón trận chiến kế tiếp.

"Đáng ghét..." Minh Nguyệt nắm chặt nắm đấm, ánh mắt chán ghét nhìn về phía Tề Vô Hối ở xa xa.

"Hai trận đấu sẽ đồng thời bắt đầu ngay sau đây, mời các vị đệ tử dự thi tiến lên võ đài."

Diệp Thu vẫn rất bình tĩnh quay đầu lại ra hiệu với Lâm Thanh Trúc, sau đó hắn cũng thấy nàng nhanh chóng, tự tin, bình thản đi lên lôi đài.

"Đi đi." Minh Nguyệt cũng quay đầu lại bảo Liễu Như Yên ra trận.

Trong đội ngũ của Tàng Kiếm Phong, Tề Hạo thập phần thong dong mà đi lên lôi đài.

"Ha ha ha, thật thú vị! Xem ra cũng là có chuẩn bị mà đến." Diệp Thu thản nhiên cười nói.

Tuy rằng hắn không rõ Tề Vô Hối rốt cuộc đã làm cái quỷ gì, nhưng nhìn vẻ mặt bĩnh tĩnh này của Tề Hạo thì hiển nhiên hắn đã có tính toán từ trước, điệu bộ này như hắn đã nắm chắc phần thắng đến chín thành vậy.

"Diệp sư đệ, ngươi không có một chút lo lắng nào sao?" Thấy Diệp Thu vẫn còn có thể bảo trì bình tĩnh như vậy nên Minh Nguyệt chân nhân không khỏi tò mò hỏi.

Diệp Thu nhún vai, chỉ cười mà không nói.

Minh Nguyệt có chút bội phục vị sư đệ này của nàng, vì tâm tính của hắn cũng quá mạnh đi, ngay cả việc này mà một chút lo lắng cũng không có.

Trên lôi đài, Lâm Thanh Trúc đứng thẳng tắp ở một góc đài, một thân một kiếm khí thế hiên ngang.

Cố Bạch Y liền đứng ở đối diện nàng, khuôn mặt mỉm cười nói: "Lâm sư muội, một hồi nữa xin chỉ giáo nhiều hơn, đừng để cho sư huynh quá khó xử."

Lâm Thanh Trúc lơ đễnh gật đầu chứ cũng không lên tiếng, tựa như nàng đang tán thành lời nhắc nhở khách sáo này của Cố Bạch Y.

Khóe miệng Cố Bạch Y hơi giật giật và cười khổ không thôi. Hắn chỉ là thuận miệng nói vài câu ra vẻ mình khiêm tốn một chút, ai ngờ khi thấy ý tứ này của hắn thì vị sư muội kia lại nghĩ là hắn chắc hẳn sẽ thua cuộc.

Vị sư muội này quả nhiên lạnh lẽo như hàn băng giống như lời đồn, có vẻ không dễ để gây thiện cảm.

Cố Bạch Y lắc lắc đầu và cũng không có để ý nữa, tại một tòa lôi đài khác Liễu Như Yên cùng Tề Hạo cũng đã lên sân đấu.

Từ Phong liền cao giọng nói: "Bắt đầu."

Hiệu lệnh vừa ra, hai bên lôi đài liền bộc phát chiến đấu trong nháy mắt.

Người đầu tiên ra tay chính là Tề Hạo, hắn cũng không dùng bội kiếm mà chỉ đánh ra một chưởng đơn giản về phía Liễu Như Yên.

Bên lôi đài khác thì bảo kiếm trong tay Cố Bạch Y đã thình lình ra khỏi vỏ, dẫn theo một đạo kiếm quyết chém tới Lâm Thanh Trúc.

"Sư muội, cẩn thận!"

Lâm Thanh Trúc không đáp lại, nhuyễn kiếm trong tay vừa di chuyển thì mũi kiếm đã hướng về phía trước.

Hai đường kiếm trong nháy mắt va chạm với nhau, điều ngạc nhiên là một kiếm của Cố Bạch Y thế mà lại dễ dàng bị nàng hóa giải.

"Hả?!!"

Dưới đài, Mạnh Thiên Chính ngoài ý muốn nhìn về phía Diệp Thu. Thực lực của đệ tử ông ta như thế nào thì ông ta há chẳng phải rõ như trong lòng bàn tay sao?

Một kích cường đại như vậy mà cũng không thể ép Lâm Thanh Trúc xuất ra toàn lực ư?

Lâm Thanh Trúc lúc này giống như dạo bước trong sân vắng, nhàn nhã mà đón đỡ thế công điên cuồng của Cố Bạch Y.

Thân pháp của nàng thanh thoát tự nhiên, ngoài thân khoác một bộ bạch y nhẹ nhàng, giống như đang nhảy một bài vũ đạo làm cho người xem si mê đắm đuối.

Triệu Uyển Nhi nhìn lên lôi đài luận võ mà khẽ mỉm cười. Một tháng qua nàng mỗi ngày đều cùng Lâm Thanh Trúc luận bàn nên biết rõ trình độ nắm giữ kiếm pháp của Lâm Thanh Trúc khủng bố đến cỡ nào.

Loại công kích như gió thổi mùa thu này căn bản không thể nào làm cho nàng xuất ra toàn lực.

Bình Luận (0)
Comment