Liên tục mấy kiếm toàn bộ bị Lâm Thanh Trúc hóa giải, nội tâm Cố Bạch Y thập phần nghẹn khuất.
Hắn tự xưng mình là thiên tài chỉ đứng sau Liễu Thanh Phong, ngay cả Tề Hạo mà hắn cũng không để vào mắt. Nhưng hôm nay hắn vậy mà ngay cả một vị sư muội mới nhập môn như Lâm Thanh Trúc cũng đều không làm gì được, hai chữ thiên tài kia còn có ích gì nữa chứ?
Nghĩ tới đây mà nội tâm Cố Bạch Y rất phẫn nộ, hắn không muốn lưu thủ nữa.
Bảo kiếm trong tay hắn lưu chuyển lưu loát mà vẽ ra một đóa hoa, một đạo âm dương phù ấn như ẩn như hiện bị đánh ra ngoài. Trong phút chốc, lực lượng của hắn bắt đầu tăng vọt.
Tất cả mọi người đều bị kinh hãi, vì cỗ lực lượng này đã tới gần với Thiên tướng cửu phẩm.
Đối mặt loại thế công này Lâm Thanh Trúc cũng không dám khinh thường, trong nháy mắt Tử Hà Kiếm đã bị nàng rút ra khỏi vỏ.
"Xem kiếm!" Cố Bạch Y phẫn nộ chém tới một kiếm.
Lâm Thanh Trúc cũng nghênh kiếm mà lao vút đến, song phương dùng chiêu phá chiêu, thức đối thức để đối mặt với kiếm pháp cường đại của nhau.
Tử Hà kiếm pháp tựa như có chút lực bất tòng tâm, nội tâm Lâm Thanh Trúc trở nên lạnh lẽo mà thi triển ra Tuyệt Trần Trảm.
Ầm!!!
Trên lôi đài tóe ra tia lửa cao vút, kiếm khí va chạm nhau làm phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Không thể không nói thực lực mà Cố Bạch Y phô diễn ra thật sự rất mạnh, đã thế hắn lại còn có thể kháng cự Nhất Kiếm Tuyệt Trần Trảm khiến cho Lâm Thanh Trúc có chút ngoài ý muốn. Tuy nhiên đây dường như là sự khởi đầu và cũng là sự kết thúc của hắn.
"Sư muội, một kiếm này của ta có thể vào được pháp nhãn của ngươi không?" Một chiêu đối chiêu với công pháp Tuyệt Trần Trảm được các thủ tọa cho là đã bước vào Thần cấp làm cho Cố Bạch Y có chút đắc chí, thậm chí còn tỏ ra tự tin cực độ hỏi.
Lâm Thanh Trúc gật đầu, nói: "Cũng tạm được."
Nàng vừa dứt lời thì chỉ thấy khí tức của nàng bất chợt thay đổi, một cỗ hàn băng chi khí từ đâu lao tới.
Cố Bạch Y còn chưa có vui vẻ được vài giây thì nụ cười hắn trong nháy mắt đã ngưng đọng lại.
"Cỗ khí tức này..."
Hắn thề rằng cỗ hàn băng chi khí này khiến cho linh hồn hắn lạnh lẽo như băng, làm tan rã ý thức của hắn khiến cho hắn giờ khắc này vô cùng luống cuống.
Đứng ở trước mặt Cố Bạch Y lúc này nào còn là vị sư muội lúc nãy, mà đã là một vị nữ hoàng băng giá, giống như một vị nữ thần cao cao tại thượng còn hắn là sâu kiến chỉ có thể nhìn lên.
Hai mắt Lâm Thanh Trúc có chút vô thần, nàng lại một lần nữa sử dụng Nhất Kiếm Tuyệt Trần Trảm để phát động công kích.
Lâm Thanh Trúc vốn không muốn bại lộ quá nhiều thực lực, nhưng vì bảo lưu thể lực để tiếp theo ứng đối với Tề Hạo nên nàng cũng không liều lĩnh giữ sức.
Trong phút chốc, một kiếm từ trên trời chém xuống giống như trăng khuyết quét xuống, kiếm thế lấy xu thế khủng bố nghiền ép bất kì vật gì cản đường nó mà hướng tới Cố Bạch Y.
Tất cả mọi người ở đây đều mang thần
sắc kinh hãi, ngay cả Mạnh Thiên Chính cũng đều có chút khẩn trương mà cầm chặt tay nắm ghế.
Bí pháp thiên giai!
Hắn liếc mắt một cái thì liền nhận ra cỗ hàn khí trong cơ thể Lâm Thanh Trúc kia, nó không phải đến từ Huyền Băng Cốt mà có điểm tương tự với bí pháp Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Triệu Uyển Nhi.
Đây là một loại bí pháp hàn băng cực hạn thập phần bá đạo.
Ánh mắt Tề Vô Hối lộ ra ác ý nhìn chăm chú Lâm Thanh Trúc trên lôi đài. Hắn nghĩ không ra nàng vậy mà còn cất giấu sát chiêu.
Hừ, may mà ta đã sớm có chuẩn bị!
Ngay lập tức sắc mặt đen như đít nồi của Tề Vô Hối đã tiêu tan, thay vào đó là nụ cười mang ý vị thâm trường.
Khi đối mặt với một kiếm chém tới kia thì sắc mặt Cố Bạch Y đã trắng bệch, tay nắm bảo kiếm cũng bắt đầu run rẩy. Đó là nỗi sợ xuất phát từ linh hồn!
Lúc đầu Cố Bạch Y cũng không hoàn toàn chịu khuất phục mà bộc phát toàn bộ thực lực muốn ngăn trở một kiếm này. Nhưng hắn không nghĩ tới một kiếm này có uy lực thật sự quá khủng bố.
Cố Bạch Y trực tiếp bị quét bay xuống sàn và ngay lập tức bị loại, ngay cả một chút phản kháng cũng không có.
"Ta... ta thua rồi." Dưới lôi đài, Cố Bạch Y giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, vẻ mặt uể oải nói.
Hắn nghĩ không ra chính mình tại sao lại bại bởi một vị sư muội mới nhập môn mấy tháng.
Chẳng lẽ Tử Hà Phong kia thật sự tốt như vậy sao?
Đây không chỉ là nghi hoặc của hắn mà cũng là của những người khác. Bọn họ bây giờ nội tâm ai nấy đều khiếp sợ không thôi.
Chỉ thấy trên lôi đài, Lâm Thanh Trúc chậm rãi từ không trung hạ xuống. Động tác của nàng thập phần lưu loát, không có chút nào dây dưa dài dòng mà đem Tử Hà kiếm thu hồi vào trong vỏ. Nàng cũng không có xuống đài ngay mà yên lặng chờ đợi trận chiến tiếp theo.
Lâm Thanh Trúc đã khổ luyện ba tháng, mất ăn mất ngủ chính là vì ngày hôm nay.
Sự sỉ nhục mà Tề Vô Hối của Tàng Kiếm Phong đã cho hai thầy trò của nàng thì hôm nay nàng phải trả lại cho hắn toàn bộ.