Càng giao thủ về sau, Liễu Như Yên dần dần cảm thấy linh lực đã sắp cạn kiệt.
Đối mặt với Tề Hạo mặc dù nàng đã dốc hết toàn lực nhưng cũng không thể nào gây ra một chút áp lực nào cho hắn.
Minh Nguyệt chân nhân nhìn vậy mà trong lòng cũng đã có chút buông xuôi, nàng cũng hiểu được trận đấu này thắng thua rốt cục đã phân định .
"Ai dà..." Minh Nguyệt chân nhân yên lặng thở dài một hơi, thần sắc uể oải.
Liễu Như Yên cuối cùng vẫn chỉ đành lòng dừng chân ở tứ cường mà không thể tiến thêm một bước nữa, nhưng đối với Minh Nguyệt chân nhân thì thành tích này đã là không tồi.
Ít nhất đệ tử của Thiên Thủy Phong thể hiện ra năng lực cũng đã rất khá so với những sơn mạch khác rồi. Cũng không uổng phí việc nàng đã tiêu nhiều thiên tài địa bảo như vậy.
"Sư tôn, đệ tử đã để cho ngài thất vọng rồi..." Sau khi bị thua, Liễu Như Yên mang vẻ mặt ủ rũ đi tới xin lỗi Minh Nguyệt.
Đôi mắt của nàng mang theo một tầng nước mắt, trong lòng tràn đầy vẻ không cam tâm. Nàng nhớ tới một tháng qua sư tôn đã lao tâm khổ tứ đối với nàng, đã dốc lòng truyền thụ những gì tốt nhất cho nàng, vậy mà nàng lại không thể mang về cho sư tôn thành tích tốt nhất.
Trong lòng Liễu Như Yên nhất thời bao quanh đủ loại cảm xúc mặc cảm, hối lỗi.
Minh Nguyệt lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Liễu Như Yên, an ủi nói: "Nha đầu ngốc, ngươi khóc cái gì? Ngươi có thể đi tới một bước này thì trong lòng vi sư đã rất vui mừng rồi."
Sau khi Liễu Như Yên bị loại, trận chung kết tranh chức quán quân rốt cục cũng sắp được bắt đầu. Ngay cả Diệp Thu cũng tập trung tinh thần mà dõi theo tình huống ở trên lôi đài.
Bên trên lôi đài của trận chung kết, Lâm Thanh Trúc vẫn tỏ ra một bộ khí thế hiên ngang mà đứng ở nơi đó, khí tức của nàng giống như một thanh lợi kiếm có thể tùy thời mà ra, hàn khí bức người.
Tề Hạo đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lâm Thanh Trúc, hắn hồi tưởng lại khoảng thời gian hai cha con hắn đã trải qua đủ mọi loại sỉ nhục mà không biết từ đâu lửa giận sục sôi lên chiến ý trong lòng.
Chiến ý của cả hai sáng quắc như ngọn lửa và khuếch tán ra xung quanh lôi đài. Tất cả mọi người đều cảm giác được cỗ nhiệt khí đến từ hai người đã đạt đến độ giương cung bạt kiếm, trên lôi đài lúc này tỏa ra chiến ý rất kinh người.
"Lần này có trò hay để nhìn rồi! Để xem trận chiến cuối cùng này rốt cuộc hoa rơi nhà ai?"
Ân oán nhiều năm giữa Tử Hà Phong và Tàng Kiếm Phong hôm nay lại một lần nữa được kéo đến đỉnh điểm thông qua trận tranh chức quán quân này.
Không khí của cầu trường trong nháy mắt đã đạt tới cao trào, mọi người nhìn không chớp mắt hai bóng người trên lôi đài.
"Hai người các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?" Sắc mặt Từ Phong ngưng trọng nhìn hai người và chậm rãi hỏi.
Lâm Thanh Trúc gật đầu.
Tề Hạo nói ra: "Có thể bắt đầu rồi."
Mới vừa rồi Lâm Thanh Trúc đã dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết Cố Bạch Y nên tiêu hao cũng không lớn, ngược lại linh lực của Tề Hạo đã tiêu hao nhiều hơn một chút khi đánh bại Liễu Như Yên.
Nhưng điều làm người ta tò mò chính là hắn tựa như không thèm để ý một chút nào, ngược lại còn tỏ ra vẻ như mình đã nắm chắc phần thắng trong tay.
"Bây giờ ta tuyên bố, cuộc chiến tranh chức quán quân của Thất Mạch Hội Võ chính thức bắt đầu." Từ Phong lớn tiếng tuyên bố, nói xong hắn liền nhanh chóng rời khỏi lôi đài.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tề Hạo không nhanh không chậm mà từ trong ngực móc ra một viên đan dược rồi ăn vào.
"Đây là..."
"Hồi Hoàn Đan!"
Thấy vậy thì mọi người đều chấn kinh, vì Tề Hạo ăn vào viên đan dược kia không phải là đan dược khôi phục linh lực hay sao?
"Đậu má! Đây không phải là gian lận à? Đã nói từ đầu là thi đấu công bằng mà hắn lại không biết xấu hổ khi ăn đan dược khôi phục linh lực."
Trong nháy mắt quãng trường diễn võ đã nổ ra một trận nghị luận sôi nổi, thậm chí còn xuất hiện đám đông lên tiếng phản đối, đả đảo hành vi tiểu nhân của Tề Hạo.
Tề Vô Hối thấy vậy liền chậm rãi đứng lên đưa mắt nhìn quanh bốn phía. Nhiều năm qua hắn đảm nhiệm chức vụ chấp pháp của sơn môn, nên hắn vừa đứng lên nheo mắt nhìn thì uy nghiêm theo đó liền hiện, quét ngang sự hỗn loạn phía dưới, lập tức khiến cho toàn trường lặng ngắt như tờ.
Từ Phong thấy vậy mà không thể không đứng ra nói: "Trong quy tắc của hội võ cũng không có nói không được ăn đan dược khôi phục."
Lời này vừa nói ra thì mọi người mới kịp phản ứng lại, quả thật điều này bọn hắn chưa từng nghe nói qua.
"Mẹ nó! Thật không biết xấu hổ a! Hắn lại dùng thủ đoạn hạ lưu này để thắng mà không nhục sao?"
"Loại chuyện này thì cũng chỉ có Tàng Kiếm Phong mới làm được, ai bảo người ta là trọng tài cơ chứ."
Mọi người nhỏ giọng nghị luận, từ nội tâm bọn họ phát ra đủ loại khinh bỉ cho tác phong hành xử hèn hạ của Tề Vô Hối.