Tề Hạo ăn vào một viên hồi hoàn đan thì tất cả tiêu hao trong trận chiến trước trong nháy mắt đã khôi phục lại trạng thái toàn thịnh.
Hắn lộ ra nụ cười ngạo nghễ, nghiền ngẫm nhìn Lâm Thanh Trúc, nói: ”Hừ, để đấu với chúng ta thì các ngươi còn non và xanh lắm.”
"Trong khoảng thời gian này thầy trò các ngươi đã khiến cho Tàng Kiếm Phong chúng ta nhận lấy biết bao nhiêu nhục nhã, hôm nay Tề Hạo ta sẽ trả lại gấp bội cho các ngươi."
"Hãy sẵn sàng gánh chịu cơn thịnh nộ của ta đi."
Đối mặt sự khiêu khích của Tề Hạo, Lâm Thanh Trúc cũng không có bất kỳ cảm xúc dao động nào mà chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi nói nhảm quá nhiều."
Cho dù là tận mắt nhìn thấy Tề Hạo ăn hồi hoàn đan nhưng Lâm Thanh Trúc cũng không có nửa điểm kinh ngạc.
Vì nàng đã lường trước vì để chiến thắng thì Tàng Kiếm Phong chuyện gì cũng có thể làm ra được, cho nên nàng cũng không có quá ngạc nhiên khi Tề Hạo ăn hồi hoàn đan.
Nhưng chỉ dựa vào một viên đan dược mà đã muốn thắng nàng thì hắn không khỏi cũng quá coi thường Tử Hà Phong của nàng rồi.
"Tới đi!" Lâm Thanh Trúc không chút do dự, một tay cầm kiếm giơ ra nói.
Kiếm quang của Tử Hà kiếm lưu chuyển thanh thoát quỷ dị, trong phút chốc luồng hàn khí của nàng liền tăng thêm vài phần.
Tề Hạo hơi có chút kiêng kỵ cỗ hàn khí này, tuy nhiên cũng không phải là hắn không có biện pháp ứng đối.
"Hừ, nít ranh mà khẩu khí còn không nhỏ!” Tề Hạo giận dữ quát một tiếng, trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một thanh bảo kiếm tản ra hào quang không kém Tử Hà kiếm chút nào.
Nhìn thấy thanh kiếm này thì tất cả mọi người đều kinh hãi và nhao nhao nhìn về phía Tề Vô Hối.
Tàng Phong Kiếm!
"Dĩ nhiên là bảo kiếm truyền thừa của Tàng Kiếm Phong, Tàng Phong Kiếm."
Thú vị ở chỗ Tử Hà kiếm với Tàng Phong kiếm đều là đồ vật thuộc về sơn chủ.
"Đây chẳng phải là nói, trận luận võ này trên danh nghĩa chính là thủ tọa kế tiếp của Tử Hà Phong lần đầu tiên giao phong với thủ tọa kế tiếp của Tàng Kiếm Phong sao?"
Trong lúc nhất thời, bầu không khí tại quãng trường diễn võ một lần nữa lại được đưa đến một tầng cao mới.
Tàng Phong kiếm vừa ra thì Tề Hạo liền tiên phong ra chiêu trước, hắn đánh ra một chiêu kiếm lăng lệ quét ngang mà tới.
Tàng phong không hiện, phong mang bất lộ, nhìn một kiếm kia tưởng như mềm mại vô lực nhưng lại ẩn chứa từng tầng sát khí.
Lâm Thanh Trúc nhướng mày, đây là lần đầu tiên nàng cảm giác được áp lực vây đến, nhưng cũng chỉ là một chút áp lực mà thôi.
Tử Hà Kiếm lập tức xoay chuyển, chân nàng đạp phi kiếm mà lên, kiếm khí cuồn cuộn đánh rơi, thân pháp của nàng tiêu sái hiên ngang, uyển chuyển mà không cứng ngắc.
Song phương đều tu hành kiếm pháp, và đều là kiếm pháp truyền thừa của hai mạch, phẩm giai cũng giống nhau, điều này khiến cho trong lúc nhất thời bất phân thắng bại.
"Ha ha ha, Hạo nhi, làm tốt lắm, làm gỏi nàng cho ta.” Thấy một màn như vậy thì trong lòng Tề Vô Hối ngồi dưới lôi đài liền cười to, tuy nhiên mặt ngoài hắn vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Tề Vô Hối hiện tại đã thông minh hơn trước, một khi thắng thua chưa định thì hắn sẽ không dương dương tự đắc rồi cuối cùng thất bại ê chề.
"Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?" Một kiếm kia bị đánh lui, Lâm Thanh Trúc dần dần nghiêm túc lạnh giọng nói.
Kiếm pháp của Tề Hạo mặc dù tinh diệu và thực lực của hắn quả thật không tầm thường, nhưng hắn mạnh mẽ lắm cũng chỉ đến vậy. Có lẽ Tàng Kiếm Phong nên dừng chân ở đây được rồi.
Sau khi nói xong, Lâm Thanh Trúc nhanh chóng thi triển Tuyệt Trần Trảm.
Nãy giờ giao thủ hiển nhiên mọi điều đến lúc này đều đã nằm trong suy tính của Tề Hạo.
"Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu không lâu mà ngươi đã không chịu được mà lật bài rồi sao?” Tề Hạo cười lạnh nói.
Sau đó hắn đột nhiên giơ kiếm chém tới, một đạo kiếm khí quét ngang qua đối đầu với Tuyệt Trần Trảm của Lâm Thanh Trúc.
Hai đạo kiếm khí triệt tiêu lẫn nhau, kiếm thế khủng bố từ trung tâm lôi đài bộc phát ra khiến cho cả tòa lôi đài sụp đổ tan nát trong nháy mắt.
Mạnh Thiên Chính giơ tay lên một cái để giúp củng cố lại lôi đài, và tiện tay ném ra một cái lồng năng lượng bao lại lôi đài.
"Tuyệt Trần Trảm đã bị hóa giải sao?” Thấy một màn như vậy mà Minh Nguyệt lòng nóng như lửa đốt thốt lên.
Nàng từ đầu cho tới bây giờ đều nghĩ rằng đây chính là tuyệt chiêu mạnh nhất của Lâm Thanh Trúc, nhưng thật không nghĩ tới nó vậy mà đã bị Tề Hạo ngăn cản nhẹ nhàng như vậy. Xem ra Tử Hà Phong muốn thắng cũng không dễ dàng.
Minh Nguyệt quay đầu nhìn Diệp Thu mà đột nhiên run lên.
"Hắn... đến một chút lo lắng cũng không có ư? Chẳng lẽ hắn còn cho Lâm Thanh Trúc lá bài ẩn nào khác?"
Minh Nguyệt cảm thấy chính mình hoàn toàn không thể nhìn thấu những toan tính của Diệp Thu.
Đến lúc này mà hắn còn có thể bảo trì bình tĩnh như vậy là do hắn không thèm để ý đối với thắng bại? Hoặc là hắn còn lưu lại hậu chiêu nên mới tỏ ra vẻ mặt nắm chắc thắng lợi đến thế chăng?