"Ha ha ha, Diệp sư đệ, xem ra tuyệt học của Tử Hà Phong các ngươi cũng chỉ như thế thôi." Giờ khắc này, Tề Vô Hối rốt cuộc cũng không giữ nổi sự bình tĩnh được nữa, nếu bây giờ hắn còn không sỉ nhục cái tên mà hắn ghét cay ghét đắng thì còn muốn chờ khi nào.
Tuyệt chiêu của đối phương đều đã dùng hết mà ngay cả nửa cọng lông của con trai hắn cũng không hao tổn, vậy chẳng phải thắng bại đã rất rõ ràng rồi sao?
Diệp Thu liếc Tề Vô Hối một cái rồi mang ý vị thâm trường cười nói: "Ồ, xem ra Tề sư huynh đối với tuyệt học của Tàng Kiếm Phong vẫn rất có lòng tin nhỉ?"
"Ha ha ha, Diệp sư đệ nói quá rồi, tuyệt học của Tàng Kiếm Phong chúng ta trải qua các đời thủ tọa lao tâm khổ tứ mà ngày một cải biến nên cao thâm biến ảo chứ không có hoa hòe hoa sói như của Tử Hà Phong các ngươi. Tính thưởng thức của tuyệt học trị Tử Hà Phong các ngươi tuy cao nhưng độ thực chiến lại kém rất nhiều, không có một tí sát thương gì.” Tề Vô Hối sờ sờ vộ râu, thần thanh khí sảng mà liến thoắng nói.
Diệp Thu chỉ cười mà không nói, hắn vừa rồi cũng nhìn thấy kiếm pháp của Tề Hạo.
Quả thật một chiêu kia thì kiếm khí không hiện, sát khí ẩn khuất, mới nhìn thì tưởng như là một chiêu kiếm đơn giản nhưng lại ẩn chứa từng tầng sát cơ.
Loại kiếm pháp này có tính hoa mỹ quả thật không cao, nhưng tính thực chiến lại rất lớn.
Mà những lời này của Tề Vô Hối cũng gián tiếp nói rõ, kiếm pháp của Tử Hà Phong cũng chỉ có thể xem như kiếm pháp dưỡng lão tìm vui, chân chính có thể thực chiến giết người chỉ có thể là kiếm pháp tại Tàng Kiếm Phong của hắn.
Diệp Thu không có phản bác mà chỉ là cười nói: "Vậy chúng ta liền giương mắt lên chờ đi!"
Ánh mắt Tề Vô Hối lạnh lùng, trong lòng mắng thầm: "Hừ, tên quỷ này còn giả bộ cái gì nữa, giờ này mà còn giả bộ sao? Hừ, để lát nữa ta xem cái mặt của ngươi sẽ quê thế nào?"
Trên lôi đài, kiếm khí hỗn loạn bay ra, chiến khí hừng hực bên trong kết giới do Mạnh Thiên Chính bày ra.
Nhất Kiếm Tuyệt Trần Trảm đã bị Tề Hạo ngăn cản thành công, hơn nữa hắn còn không bị thương chút nào mà hóa giải được.
Tề Hạo càng đánh càng hăng và châm chọc nói: "Sư muội, nếu như ngươi chỉ có chút thủ đoạn này thì ta khuyên ngươi vẫn nên sớm đầu hàng một chút đi. Mặc dù bại nhưng nếu bại dưới tay ta thì cũng không tính là mất mặt đâu. Ha ha ha.”
Lâm Thanh Trúc cũng không thèm đáp lại mà chăm chú quan sát từng chiêu số trong kiếm pháp của Tề Hạo vừa thi triển để tìm ra kẽ hở trong đó.
Bất chợt khóe miệng nàng hơi hơi giương lên và lộ ra vẻ tươi cười nói.
"Thú vị đấy! Tàng phong kiếm sao? Chỉ là không biết một kiếm này ngươi có thể đỡ lại hay không?"
Lâm Thanh Trúc cười lạnh một tiếng, sau đó lại giơ kiếm lần nữa chém ra. Cửu U Hàn Băng Quyết trong nháy mắt đã phát động.
Lập tức toàn bộ lôi đài đều nổi lên bông tuyết bay tứ tung, không khí theo đó mà ngưng tụ, nhiệt độ cũng nhanh chóng giảm xuống.
Bất chợt một cỗ hàn băng chi khí đã đánh tới khiến cho Tề Hạo phải biến sắc.
Bí pháp Thiên giai!
Lúc này, tất cả mọi người ở đây rốt cục cũng đã nhìn thấu, thì ra lúc trước Lâm Thanh Trúc đánh bại Cố Bạch Y bằng hàn khí cũng không phải là do thần cốt trong cơ thể nàng gây nên, mà là do một loại bí pháp độc hữu tạo thành. Mà điều đáng sợ nhất chính là đây vậy mà còn là bí pháp Thiên giai.
Cửu U Hàn Băng Quyết vừa ra, bầu không khí xung quanh quãng trường diễn võ lại một lần nữa nổ tung.
"Đợi đã... Các ngươi nhìn kìa, tu vi của nàng vậy mà đã đạt tới Thiên tướng cửu phẩm."
"Chuyện này làm sao có thể? Không phải tất cả đều bảo Lâm Thanh Trúc chỉ mới nhập môn có ba tháng thôi sao?"
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Thẳng đến trận chung kết Lâm Thanh Trúc mới bộc phát toàn lực, mà tu vi của nàng cũng theo đó mà biểu hiện ra phô thiên cái địa.
Thiên tướng cửu phẩm!
"Không thể tin được! Không có khả năng!"
"Vị Diệp sư thúc kia đến cùng đã truyền thụ như thế nào mà để cho đệ tử của mình trong ba tháng liền đạt tới Thiên tướng cửu phẩm?"
"Coi như là thiên tài địa bảo nhét lút mồm thì cũng không có khả năng đạt đến Thiên tướng cửu phẩm!"
Mọi người khó có thể tin, ngay cả Mạnh Thiên Chính đang ngồi trên bảo tọa cùng với Thông Thiên Đạo Nhân cũng ném tới ánh mắt khiếp sợ về phía Diệp Thu.
Hạc Vô Song thì càng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Hắn khổ tu bao năm và lấy thánh tử chi tư thì mới có thể đạt tới Thiên tướng cửu phẩm, đến hôm nay kham kham khổ khổ mới đột phá tới Vô Cự cảnh. Nhưng Lâm Thanh Trúc chỉ mới nhập môn ba tháng mà liền đạt tới trình độ tu vi bao nhiêu năm của hắn.
Loại tốc độ này coi như là tập hợp tài nguyên một mạch của sơn môn thì cũng làm không được!
Bọn họ làm sao có thể nghĩ đến Diệp Thu đã truyền cho Lâm Thanh Trúc bao nhiêu năm công lực?
Sắc mặt Tề Vô Hối có chút khó coi, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền hòa hoãn lại mà cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng cũng chỉ có ngươi cất giấu hậu chiêu sao?