Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 138 - Chương 138 - Thi Triển Tu La Trảm

Chương 138 - Thi Triển Tu La Trảm
Chương 138 - Thi Triển Tu La Trảm

Chỉ thấy trên lôi đài, Tề Hạo cười lạnh một tiếng, trên người hắn bắt đầu bộc phát một cỗ hào quang huyết sắc.

Dần dần, khí tức của hắn bắt đầu tăng vọt, hắn bất chấp dùng phương thức thiêu đốt huyết khí để mạnh mẽ đem tu vi của mình tăng lên tới Thiên tướng cửu phẩm.

Không đúng, cảnh giới của hắn lúc này đã tiệm cận với Vô Cự cảnh, nằm giữa lằn ranh Thiên Tướng và Vô Cự, có thể gọi cảnh giới của hắn lúc này là Bán Vô Cự.

Bành!!!

Minh Nguyệt hung hăng vỗ một phát vào tay nắm ghế, tức giận nói: "Ẩm Huyết Kỹ! Đây không phải là cấm pháp sao?"

Tề Vô Hối vì thắng mà thật sự đã không từ thủ đoạn nào.

Dựa vào Ẩm Huyết Kỹ thì Tề Hạo đã đạt tới cảnh giới Bán Vô Cự, từ mức độ tu vi xem ra đã hoàn toàn vượt qua Lâm Thanh Trúc.

Hắn không có lĩnh ngộ ra pháp tắc nên không cách nào tạo ra lĩnh vực để tiến vào Vô Cự cảnh, nhưng lấy lực lượng hiện tại của hắn để đối phó với một vị Thiên tướng cửu phẩm thì đã hoàn toàn đủ rồi.

"Cấm pháp ư?" Diệp Thu giật mình, đột nhiên nhớ tới bên trong tàng thư các của Bổ Thiên giáo quả thật có cấm pháp. Xem ra loại cấm pháp đó chính là cái mà Tề Hạo đã sử dụng.

Dựa vào phương thức thiêu đốt huyết khí mà nhanh chóng làm tăng lên tu vi lẫn thực lực. Tuy nhiên bởi vì phương thức này quá mức cực đoan, lại rất dễ dàng tạo thành thương tổn đối với căn cơ, cho nên giữa các thủ tọa của bảy mạch đã hình thành nên sự thống nhất chung với nhau rằng không cho đệ tử của mình tu hành loại bí pháp nguy hiểm này nữa để tránh cho căn cơ đệ tử bị hao tổn, ảnh hưởng đến con đường tu hành trong tương lai.

Trên thực tế, loại cấm đoán này cũng chỉ là nói suông qua một lần, chứ cũng không có thiết lập vào nội quy tông môn, cho nên vẫn có một vài đệ tử ngấm ngầm tu luyện để phòng thân.

Nhìn vẻ mặt của Mạnh Thiên Chính thì dường như ông ta cũng ngầm đồng ý với loại hành vi này.

Dù sao đây cũng là con ruột của Tề Vô Hối, cho dù việc tu hành của Tề Hạo có bị ảnh hưởng thì Tề Vô Hối là người làm cha nên chắc chắn là người hiểu rõ nhất. Ngay cả cha Tề Hạo cũng không nói một câu thì mọi việc còn liên quan gì đến ông ta nữa?

"Ha ha ha, rất có ý tứ! Cấm pháp sao? Ừm, xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi."

Nếu như Tề Hạo có thể vượt qua Thiên tướng cảnh thì có lẽ xem còn vui một chút, nhưng thật đáng tiếc...

Đối với người tu luyện, sự sợ hãi lớn nhất khi tu luyện chính là bị kẹt ở giữa hai cảnh giới Thiên Tướng và Vô Cự này.

Không có pháp tắc, không có lĩnh vực, cái gọi là Bán Vô Cự cũng chỉ là một loại lực lượng ngụy tạo để cho ra khí thế của Vô Cự cảnh mà thôi.

Cấm pháp Ẩm Huyết Kỹ kia cũng không thể trợ giúp ngươi lĩnh ngộ pháp tắc. Lĩnh vực pháp tắc chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, nếu có thể nắm giữ dễ như vậy thì những tên Thiên tướng cảnh cửu phẩm đang bị kẹt lại đã đạt tới Vô Cự cảnh lâu rồi.

"Cái gì mà cũng chỉ đến thế mà thôi. Cái tên này không biết thật sự có lòng tin vào đồ đệ của mình hay là cố ý giả bộ đây?” Minh Nguyệt có phần lo lắng không thôi, ngược lại Diệp Thu vậy mà còn tỏ ra vẻ mặt bình tĩnh khiến cho nàng không khỏi oán giận mà nói ra.

Diệp Thu chỉ cười mà không nói và tiếp tục chăm chú xem luận võ.

Trên lôi đài, Lâm Thanh Trúc đã phát hiện sự biến hóa của Tề Hạo. Nàng vốn chuẩn bị sử dụng Tuyệt Trần Trảm nhưng lại lập tức đình chỉ kiếm quyết trong tay.

"Ngươi có ý định cùng ta dùng một chiêu phân thắng bại sao?"

Khóe miệng Lâm Thanh Trúc hơi nhếch lên, nàng đột nhiên cảm thấy đêm trước khi hội võ bắt đầu, hành động kia của Diệp Thu như có thiên nhãn.

Nếu chỉ dựa vào bản lĩnh của nàng lúc trước mà đối mặt với Tề Hạo mạnh mẽ tăng lên thực lực thì nàng tất bại không thể nghi ngờ.

"Chẳng lẽ ngay từ đầu sư tôn đã đoán được sẽ có chuyện này, cho nên mới dạy cho ta Tu La Trảm?" Lâm Thanh Trúc thầm hỏi, ánh mắt nàng đầy vẻ hâm mộ nhìn về phía bóng dáng màu trắng dưới đài, trong lòng âm thầm vui sướng.

Lúc này nàng cũng không có bất kỳ do dự nào nữa.

"Hừ, ta không quan tâm ngươi đã sử dụng cấm pháp gì! Tiếp chiêu đi!" Lâm Thanh Trúc hừ lạnh nói, Tử Hà kiếm trong tay nàng xoay tròn một cái.

Trong phút chốc, một cỗ khí lạnh cực hạn nhanh chóng bộc phát, kết hợp với hàn băng chi khí lúc trước mà tạo ra công kích xuyên thẳng tới linh hồn.

Lúc này trên bầu trời vỗng nhiên xuất hiện một cái miệng to như chậu máu, trông giống như là tu la đến từ cửu u vạn giới vậy.

Giờ phút này, toàn trường đều lặng ngắt như tờ.

Hạc Vô Song mang thần sắc khẩn trương mà nắm chặt nắm đấm, hai mắt hắn nhìn chăm chú vào bóng hình xinh đẹp áo trắng giữa không trung mà trong lòng kinh hãi.

"Đây là kiếm quyết gì?" Cả đám Mạnh Thiên Chính, Thiên Thông Đạo Nhân và Tề Vô Hối đều đồng loạt đứng lên hỏi.

Bọn hắn có thể cảm giác được một kiếm này tựa như tu la đến từ cửu u đang gào thét đòi mạng.

Trong phút chốc kết giới vây quanh lôi đài mơ hồ có dấu vết rạn nứt.

Bình Luận (0)
Comment