Tu La Trảm!
Lâm Thanh Trúc trong nháy mắt rút kiếm chém tới, tựa như tu la đến từ cửu u mở ra cái miệng to như chậu máu, giống như muốn cắn một ngụm về phía Tề Hạo.
Giờ phút này, sắc mặt Tề Hạo đã bị dọa cho trắng bệch, chân tay luống cuống. Toàn thân hắn lúc này như lâm vào trong từng cơn sợ hãi.
Tề Hạo chưa khi nào gặp qua kiếm quyết có sát khí nặng như vậy, so với Ẩm Huyết Kỹ của hắn thì quả thực như con gặp bố, không đáng để nhắc tới.
Đối mặt với Tu La Cửu U đến từ lòng đất kia thì Tề Hạo đã hoàn toàn mất tự chủ, trong miệng hắn đầy máu tươi dâng lên.
"Hạo Nhi, đừng chống cự nữa, mau nhận thua đi.” Tề Vô Hối dưới lôi đài kêu lên một cách bất lực.
Hắn trăm tính vạn tính mà cũng không ngờ Lâm Thanh Trúc lại có chiêu kiếm quyết khủng bố này.
"Ta phải nhận thua sao?"
"Không! Ta sao có thể thua như vậy được?"
Tề Hạo không nhìn Tề Vô Hối, sắc mặt hắn trắng bệch ngẩng đầu nhìn Tu La phía trên, bất thình lình chọn cách ra sức chém tới.
Tề Hạo cầm Tàng Phong Kiếm giống như thiếu niên Đồ Long không sợ chết mà lao vào Tu La phía đối diện.
Ầm!!!
Lôi đài phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, kết giới bị phá nát, một luồng kiếm ý chấn động ra ngoài.
Tất cả mọi đệ tử ở đây đều thất kinh, vẫn may là Mạnh Thiên Chính đã kịp thời ra tay đỡ được luồng kiếm ý kia.
Đến khi toàn bộ mọi thứ kết thúc, Tề Vô Hối nhảy lên lôi đài từ từ đỡ lấy Tề Hạo đang bị trọng thương và cho hắn ăn một viên đan dược.
Qua hồi lâu, Tề Hạo trằn trọc tỉnh lại. Khi trông thấy ánh mắt ân cần của cha mình thì hắn thất vọng nói: "Xin lỗi cha, ta thua rồi."
Khoé mắt Tề Vô Hối cay cay nhìn con trai mình đang bị trọng thương, nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Hạo nhi, chỉ cần ngươi không sao là được. Thua thì thua, biểu hiện vừa rồi của ngươi ta đều trông thấy cả rồi." Tề Vô Hối an ủi Tề Hạo.
Lúc này thể diện và tôn nghiêm đều không quan trọng nữa. Chỉ cần con trai của hắn không sao thì hắn đều có thể bỏ qua hết.
Hắn đấu với Diệp Thu cũng chỉ là kế thừa lại ân oán của hai bên mà thôi. Đây là ân oán giữa hắn và Diệp Thu chứ không liên quan đến tiểu bối.
Tề Vô Hối rất hối hận vì sao lại để cho đám đệ tử quấn vào chuyện này.
Hắn vốn định dùng hội võ lần này để kết thúc tranh đấu nhiều năm giữa hai bên, nhưng lại chưa từng nghĩ suýt chút nữa đã tự kết thúc tính mạng của con trai hắn.
Ánh mắt Tề Vô Hối nhìn Diệp Thu dưới khán đài mà có chút phức tạp.
Diệp Thu nhìn Tề Vô Hối rồi suy tư một phen. Sau đó hắn đột nhiên có suy nghĩ còn hay hơn cả việc mỉa mai Tề Vô Hối.
Diệp Thu giật mình, tiện tay lấy ra một viên đan dược và ném về phía Tề Vô Hối, rồi mang ngữ khí bình thản nói ra: "Tề sư huynh, đây là Đại Hoàn đan đặc chế của Tử Hà phong chúng ta, ngươi để cho sư điệt ăn đi."
"Ngươi..." Tề Vô Hối liền mang thần sắc phức tạp.
Hắn vốn cho rằng Diệp Thu sẽ nhân cơ hội này chà đạp hắnm nhưng không ngờ Diệp Thu chẳng những không chà đạp hắn mà còn tặng cho hắn một viên Đại Hoàn đan.
"Ân oán giữa chúng ta vẫn nên do hai chúng ta giải quyết, không liên quan gì đến tiểu bối. Nếu Tề sư huynh vẫn chưa buông được thì có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào. Ta sẽ đợi." Nói xong Diệp Thu quay người đến kiểm tra Lâm Thanh Trúc.
Tề Vô Hối ngẩn người nhìn thân ảnh áo trắng kia. Ta đã thua tấm lòng rộng lượng của Diệp Thu rồi, thua một cách triệt để!
Mười năm!
Ta đã nhẫn nhịn mười năm nhục nhã mà lại lựa chọn nhượng bộ ở thời khắc có thể lấy lại thể diện.
"Ha ha ha ha..."
Tề Vô Hối bật cười, đến hôm nay hắn mới ý thức được chính mình đã ngu xuẩn đến mức nào.
Ân oán giữa hai bên như nút thắt trong lòng hắn, khiến cho hắn như rơi vào tâm ma.
Nhưng hôm nay hắn mới phát hiện, nhân vật chính trong vở kịch này chưa hề nhìn nhận một cách nghiêm túc. Điều này càng làm cho hắn khó chịu hơn là bị làm nhục.
Sự tự giễu trong lòng Tề Vô Hối cuối cùng cũng đã tiêu tan.
"Hạo nhi, ngươi ăn viên đan dược này vào và mau chóng ổn định lại tu vi, tránh để căn cơ bị hao tổn."
Bỏ qua khúc mắc, Tề Vô Hối cho Tề Hạo ăn Đại Hoàn đan mà Diệp Thu cho hắn.
Sau khi Tề Hạo ăn Đại Hoàn đan thì liền ngồi khoanh chân tiến vào trạng thái minh tưởng để ổn định lại căn cơ.
Mặt khác, Lâm Thanh Trúc mang sắc mặt tái nhợt rơi từ trên không xuống, nàng không thể đi được mà bổ nhào vào ngực Diệp Thu.
Thời gian nàng tu hành Tu La Trảm quá ngắn, cho nên không nắm giữ thành thạo bí pháp thiên giai này. Nàng gần như đã dành tất cả linh lực để cưỡng ép thi triển ra chiêu này.
Cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng mà Diệp Thu trìu mến nhẹ đỡ nàng dậy và cũng cho nàng ăn một viên Đại Hoàn đan.
"Ăn đi rồi lập tức ngồi xuống điều tức, những cái khác không cần nghĩ nhiều."
Lâm Thanh Trúc khẽ gật nhìn Diệp Thu và tiếp nhận Đại Hoàn đan. Nàng khẽ nuốt rồi ngồi xuống tiến vào trạng thái điều tức.
Trận quyết đấu này có thể nói là nguy hiểm đến mức suýt nữa lấy mạng người. Có điều tóm lại kết cục cũng coi như hoàn mỹ. Hai bên đều bị thương nhưng cũng không ảnh hưởng đến tính mạng.