Hội võ kết thúc, Diệp Thu chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Thanh Trúc, nàng lúc này đã từ từ khôi phục lại.
"Sư tôn..." Đôi mắt nàng cong lên giống như vầng trăng khuyết.
Ủy khuất đè nén trong mấy tháng qua của Lâm Thanh Trúc rốt cuộc cũng đã tan biến sau khi nàng thành công chứng tỏ bản thân trong ngày hôm nay.
Nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của các đồng môn cũng không khiến cho Lâm Thanh Trúc đắc ý gì. Ngược lại nàng hiểu rất rõ tất cả những thứ nàng có bây giờ chính là do người nam nhân tôn kính nhất trước mặt đã cho nàng.
"Ừm, ngươi biểu hiện rất không tệ! Ngươi đã mang vinh quang về cho vi sư." Diệp Thu ôn nhu nói và khẽ vuốt tóc nàng.
Lâm Thanh Trúc vô cùng vui mừng, vì nàng muốn được sự công nhận của sư tôn hơn hết thảy các phần thưởng khác.
Lúc này, một thân ảnh cô đơn từ từ đến phía sau Diệp Thu.
Đó chính là Tề Vô Hối, thần sắc hắn phức tạp nhìn hai thầy trò mà trong lòng không khỏi có chút xoắn xuýt.
Hắn chậm rãi mở miệng nói: "Chúc mừng Diệp sư đệ đã chiến thắng..."
Nói xong hắn liền lấy ra một cái bảo khí là Phi Hoa Châm đưa cho Diệp Thu, nói: "Ta nhận thua! Lần này ta thua một cách tâm phục khẩu phục! Cái bảo khí này... Thuộc về ngươi!"
Tề Vô Hối để lại bảo khí rồi quay người rời đi.
Diệp Thu mỉm cười cầm Phi Hoa Châm trong tay và tiện tay ước lượng qua rồi đưa cho Lâm Thanh Trúc.
"Đồ nhi, đây là thứ ngươi thắng được nên nó sẽ thuộc về ngươi."
Lâm Thanh Trúc kinh ngạc nói: "Sư tôn, đệ tử đã có Tử Hà kiếm cho nên không cần dùng đến nó, ngài vẫn nên giữ lại thì hơn, nếu không thì ngài có thể tặng cho Uyển Nhi."
Diệp Thu cười nói: "Kỹ thuật nhiều không nặng thân, mấy ai lại ngại có nhiều bảo bối trên người chứ? Ngươi giữ nó đi, sau này ngươi có thể cần dùng đến nó đấy! Về phần Uyển Nhi thì nàng không cần đến bất kỳ vũ khí nào, vì Hồng Liên Nghiệp Hoả chính là vũ khí mạnh nhất của nàng!"
Lâm Thanh Trúc nhẹ gật đầu, nàng không tiếp tục cự tuyệt nữa mà thuận tay tiếp nhận Phi Hoa Châm.
Thứ này tuy vô dụng đối với nàng, nhưng chỉ cần là Diệp Thu cho thì nàng tuyệt đối không từ chối.
Trông thấy cảnh này mà đám đệ tử vây quanh dưới đài đều mang ánh mắt hâm mộ.
"Ta cảm thấy rất ghen tị với các đệ tử của Tử Hà phong nha!"
"Đệ tử của Tử Hà phong đều có đãi ngộ tốt như vậy sao? Ngay cả bảo khí cực phẩm mà cũng tuỳ tiện đưa tặng!"
"Àiii, đến lúc nào thì ta mới gặp được một vị sư tôn tốt như vậy đây?"
Trong lòng mọi người đều cảm khái và ngưỡng mộ, chỉ tiếc bọn họ không phải là đệ tử của Tử Hà phong.
Lý Tài Tư đứng trong đám người chăm chú nhìn bóng hồng xinh đẹp mà mọi người ngưỡng mộ trên lôi đài, trong lòng hắn có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Vinh dự này vốn nên thuộc về hắn, người nhận sự ngưỡng mộ và thán phục của mọi người cũng vốn nên là hắn, nhưng bây giờ lại thuộc về một người khác.
Mà người này trước đây khi cùng nhập môn với hắn là vị đệ tử đều bị tất cả mọi người ghét bỏ.
Hắn không nghĩ ra rốt cuộc mình đã thua nàng ở đâu?
Ta có kỳ tài ngút trời, trời sinh thần cốt, vậy mà vinh dự lớn lao lại biến thành nỗi sỉ nhục lớn nhất của ta!
Đều cùng nhập môn với nhau mà xuất phát điểm của ta còn cao gấp nhiều lần Lâm Thanh Trúc, thế nhưng giờ phút này ta chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn nàng từ xa!
Có lẽ đây chính là vận mệnh!
Không chỉ có Lý Tài Tư, mà Tô Nhã đứng trong đội ngũ của Thiên Thuỷ phong cũng vô cùng thất vọng.
Nàng cũng muốn được tận hưởng những ánh mắt ngưỡng mộ của sư huynh, sư đệ đồng môn giống như Lâm Thanh Trúc.
Cả hai nàng cùng cảnh ngộ nhưng lại có vận mệnh hoàn toàn khác nhau.
Từ giờ trở đi Tô Nhã và Lâm Thanh Trúc có lẽ chính là người của hai thế giới riêng biệt.
Lâm Thanh Trúc là người nổi bật được mọi người ngưỡng mộ, mà nàng thì lại không có tiếng tăm gì, suốt đời cũng không thể giành được một lần hạng nhất.
Thông Thiên đạo nhân khách sáo tiến lên chúc mừng:
"Diệp đạo hữu, chúc mừng, chúc mừng! Ha ha ha! Hôm nay ta có thể may mắn trông thấy một chiêu kiếm kinh hãi đến vậy thì thật sự không uổng công chuyến đi tới Bổ Thiên giáo lần này.”
“Đồ đệ giỏi giang của Diệp đạo hữu giống như thần điểu trên Cửu Trùng Thiên, sau này nhất định sẽ cất cánh bay cao, tiền đồ vô lượng."
Diệp Thu chỉ cười mà không đáp lại.
"Là thế này, lão phu cũng chuẩn bị về núi, nếu như có cơ hội thì Diệp đạo hữu hãy đến Thiên Trì làm khách quý, lão phu nhất định sẽ chuẩn bị phòng ốc tiếp đón, đối đãi Diệp đạo hữu như khách quý."
Thông Thiên đạo nhân cố ý giao hảo để cho Diệp Thu rất vui vẻ.
Vị đạo nhân này chỉ hơi lớn tuổi, nhưng thể lực tuyệt đối không kém Diệp Thu chút nào. Nếu như không qua lại với ông ta thì e rằng đầu óc Diệp Thu đã bị hỏng mất rồi.
Hiện nay ở Đại Hoang, địa vị rất dễ dàng lung lay, các thế lực tông môn lại vô cùng phức tạp. Nếu như có một vị đại minh hữu có thực lực lớn mạnh thì tuyệt đối là chuyện rất tốt.
"Ừm, Thông Thiên đạo hữu đã hẹn thì Diệp mỗ sao dám chối từ! Đợi ngày sau rảnh rỗi ta nhất định sẽ đến chơi."
"Ha ha ha! Tốt!Vậy ta sẽ về núi chờ đợi Diệp đạo hữu đến chơi!" Thông Thiên đạo nhân cười ha hả một tiếng rồi mang theo Hạc Vô Song rời đi.