Khi Hạc Vô Song rời đi thì còn có chút lưu luyến. Hắn vẫn đang đắm chìm vào chiêu kiếm thức kinh thiên kia của Lâm Thanh Trúc.
Trong lòng Hạc Vô Song vô cùng hâm mộ Lâm Thanh Trúc có thể bái được người sư tôn tốt như Diệp Thu để rồi học được loại kiếm quyết tuyệt thế này.
Sau khi bọn họ đi, Diệp Thu nhìn theo bóng lưng mà nói với Lâm Thanh Trúc: "Chúng ta cũng đi thôi."
Lâm Thanh Trúc nhẹ gật đầu và đi theo Diệp Thu chậm rãi rời khỏi lôi đài.
"Ha ha ha, Thanh Trúc tỷ tỷ, biểu hiện đẹp mắt của ngươi vừa rồi đã để cho ta nhận ra một sự thật. Ta quyết định từ nay về sau ngoại trừ Diệp tiền bối thì ngươi chính là thần tượng còn lại của ta. Về sau ta theo ngươi lăn lộn thì ngươi nhớ bảo vệ ta đó." Tiêu Dật lúc này chớ nói là có bao nhiêu đắc ý, mà biểu cảm kia tựa như là tự hắn đánh thắng được vậy.
Diệp Thu tức giận trừng mắt hắn một cái nói: "Ngươi đúng là không có tiền đồ! Nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, mà dáng vẻ này của ngươi về sau sao có thể tiếp quản Tiêu gia? Phụ thân ngươi cho ngươi lên núi là để ngươi làm tiểu đệ ư?"
Tiêu Dật lúng túng gãi đầu, trong lòng hắn vô cùng biết rõ cha hắn để hắn lên núi ngoại trừ tiếp xúc với Diệp Thu thì còn là để tạm thời hoà hoãn ân oán trước đó.
Hơn nữa còn để cho kiến thức của hắn tăng lên, xem có bao nhiêu người ưu tú hơn mình rồi từ đó bù vào khuyết điểm.
Toàn bộ diễn biến của thất mạch hội võ Tiêu Dật đều đã xem hết, người mạnh hơn hắn nhiều không kể siết.
Hắn cũng dần hiểu ra chung quy là hắn giống như ếch ngồi đáy giếng, mà nực cười là trước đây hắn dám phạch lối như vậy, tự cho là thực lực của Tiêu gia có thể để cho hắn muốn làm gì cũng được.
"Diệp tiền bối, ta hiểu rồi! Sau này ta nhất định sẽ khắc khổ tu luyện để bù đắp thiếu sót của mình! Ta sẽ không phụ lòng phụ thân và một phen dạy bảo của Diệp tiền bối!" Tiêu Dật thành thật nói ra.
Hắn giống như đã thành tâm sửa đổi, khẳng định nói được thì phải làm được, cho dù có khổ cực hay mệt mỏi bao nhiêu.
Nghe được những lời này của Tiêu Dật mà trong lòng Diệp Thu cũng được an ủi rất nhiều.
Quả thật ngay từ đầu Diệp Thu đã đoán được ý đồ của Tiêu Chiến, đơn giản chỉ là muốn mượn uy lực của Diệp Thu để uy hiếp Tiêu Dật, khiến cho Tiêu Dật sửa được cái tật ăn chơi trác táng.
Dưới áp lực này cũng thuận tiện thúc đẩy Tiêu Dật khắc khổ tu luyện.
Đương nhiên đây chỉ là một ý nhỏ, phía sau còn có hàm ý sâu xa hơn.
Có thể Tiêu Chiến muốn Diệp Thu nhận Tieu Dật làm đồ đệ để hắn bước vào Tử Hà phong.
Những chuyện thế này ở thất mạch đều có cả, rất nhiều dòng dõi trong các đại gia tộc phàm tục đều bái thủ toạ các mạch làm thầy, nhằm tạo dựng một mối quan hệ tốt đẹp.
Diệp Thu cũng có ý này, nhưng hắn cảm giác thời cơ chưa tới nên vẫn chưa thu nhận Tiêu Dật.
Thu nhận đồ đệ mà còn cần thời cơ sao?
Diệp Thu cũng không thể nói được, có thể coi đây là một khúc mắc cũng được.
Trước kia khi hắn chưa có đồ đệ thì hắn vẫn còn cân nhắc thiếu sót ở rất nhiều phương diện. Bây giờ hắn có đồ đệ rồi thì yêu cầu với các đồ đệ sau này chắc chắn phải nghiêm ngặt hơn một chút.
Quan trọng nhất là khảo sát nhân phẩm và tính cách của đồ đệ có đáng để hắn dạy dỗ hay không?
Diệp Thu rất giỏi thu phục lòng người bằng ân huệ, tốt nhất đồ đệ nên giỏi giang một chút để cho hắn có thể toàn tâm đối đãi.
"Được rồi, chúng ta trở về thôi!" Diệp Thu nhàn nhạt buông xuống một câu, sau đó rời khỏi quãng trường diễn võ để quay trở về Tử Hà phong.
Thất mạch hội võ đã kết thúc, tiếp theo còn rất nhiều chuyện đang chờ đợi Diệp Thu đi làm.
Ví dụ như một khe hở kỳ dị ở chỗ sâu trong Vô Nhân Khu, hoặc là ngôi Đế mộ kia, còn cả lão quy cõng quan tài mà trước đó Tiêu Dật đã nói tới.
"Ừm, được rồi, trước tiên cứ quan sát đã." Nghiêm túc suy nghĩ một hồi, Diệp Thu quyết định thả lỏng trước.
Đoàn người từ chỗ náo nhiệt quay trở về Tử Hà phong an tĩnh.
Lúc này đạo trường trên Bắc Sơn đã xây dựng xong.
Tiêu Dật vừa quay lại Tử Hà phong thì đã một mình đến Bắc Sơn tiếp tục giám sát.
Về phần Triệu Uyển Nhi, nàng vừa về Tử Hà phong là tìm một cái cớ nói mệt không thể đi đâu nên muốn trở về nghỉ ngơi.
Khả năng nàng cũng cảm giác bản thân mình có sự chênh lệnh so với Lâm Thanh Trúc nên muốn sớm hấp thụ hết khối bảo cốt kia nhằm đuổi kịp bước chân của Lâm Thanh Trúc.
Trong đạo trường, Diệp Thu chỉnh lại giải thưởng đạt được ở hội võ lần này.
Hắn từ trong ngọc trữ vật lấy ra viên Ngộ Đạo Quả và mỉm cười nhìn Lâm Thanh Trúc nói: "Đồ nhi, tu vi của ngươi bây giờ đã đạt tới Thiên Tướng cửu phẩm, vừa khéo Ngộ Đạo Quả này có thể giúp ngươi cảm ngộ pháp tắc để đột phá Vô Cự cảnh.”