Diệp Thu ước lượng trong tay vài lần rồi ném Ngộ Đạo Quả cho Lâm Thanh Trúc và tiếp tục nói: "Hội võ lần này ngươi đã lập công lớn cho Tử Hà phong, vậy vật này nên thuộc về ngươi."
Lâm Thanh Trúc kinh ngạc, tay chân luống cuống nhìn xem Ngộ Đạo Quả trong tay mình.
Sư tôn lại cho ta Ngộ Đạo Quả sao?
Nàng nhất thời không biết nói gì, sở dĩ nàng liều mạng như vậy cũng là vì Diệp Thu có hứng thú với Ngộ Đạo Quả mà.
Vì sao hiện ại sư tôn không muốn nó mà lại cho ta?
Quả thực Lâm Thanh Trúc đang kẹt ở Thiên Tướng cửu phẩm, không có cách nào đột phá. Thế nhưng nàng tin tưởng chỉ cần cho nàng thêm thời gian thì sẽ có thể đột phá Vô Cự cảnh một cách tuyệt đối.
Nhưng hôm nay sư tôn vì để cho nàng nhanh chóng tăng lên tu vi nên đã cưỡng lại sức hút của Ngộ Đạo Quả mà đưa cho nàng.
Lâm Thanh Trúc cảm động đến xoắn xuýt hồi lâu mới đưa ra quyết định trái ý sư tôn lần đầu tiên.
"Sư tôn, Thanh Trúc không thể nhận Ngộ Đạo Quả này."
"Sư tôn đối với Thanh Trúc rất tốt, Thanh Trúc rất cảm kích. Đạt giải nhất hội võ lần này là điều duy nhất mà Thanh Trúc có thể làm để báo đáp sư tôn."
"Bây giờ Ngộ Đạo Quả này cũng có ích rất lớn cho quá trình tu luyện của sư tôn, vậy Thanh Trúc há có thể để cho sư tôn chịu thiệt thòi?”
Lâm Thanh Trúc mang vẻ mặt bối rối lắc đầu nói ra.
Nàng sẽ không cần Ngộ Đạo Quả này, mặc dù nó có thể giúp nàng đột phá Vô Cự cảnh trong khoảng thời gian nhanh nhất nhưng nàng cũng không cần, bởi vì vật này hiển nhiên càng có lợi cho Diệp Thu hơn.
Diệp Thu lẳng lặng nhìn Lâm Thanh Trúc mà trong lòng cảm thấy an ủi.
Ừm, vị đồ đệ này thật không uổng công ta dạy dỗ khi còn biết đau lòng cho sư tôn.
Nàng thật là một cô bé cưng của ta!
Thế nhưng nếu ngươi không muốn nó thì ta có thể kiếm lời kiểu gì đây?
Vậy không được đâu!
Diệp Thu nghiêm mặt nói: "Ta bảo ngươi nhận thì ngươi cứ nhận! Ngươi không nghe lời vi sư sao?"
Lâm Thanh Trúc nghe vậy liền kinh ngạc, đây là lần đầu nàng trông thấy Diệp Thu nghiêm nghị như vậy.
Chỉ thấy Diệp Thu thay đổi sắc mặt, dịu dàng nói:
"Ngộ Đạo Quả này tuy là linh dược cực phẩm, nhưng lại không có tác dụng lớn đối với ta."
"Đồ nhi, vi sư vẫn luôn rất yên tâm về ngươi, mong đợi tương lai ngươi có thể khiến cho Tử Hà phong chúng ta danh chấn thiên hạ tại Đại Hoang này."
"Ngươi cũng đừng để cho vi sư thất vọng đó!"
Lời nói động lòng này khiến cho nước mắt của Lâm Thanh Trúc rơi lã chã, hai mắt nàng ngấn lệ đến mờ đi.
Vẫn là vị sư tôn ấy, vẫn là vị sư tôn yêu thương đối đãi với nàng như con đẻ.
Thế nhưng nàng thật sự không muốn sư tôn phải lãng phí bất kỳ món bảo bối nào nữa vì nàng.
Từ khi nhập môn tới nay, nàng đã nhận đủ nhiều ân huệ từ sư tôn rồi. Nhiều đến mức còn khiến cho tất cả mọi người đều phải khóc vì ghen tị. Như vậy nàng đã rất thoả mãn rồi.
Nhưng khi trông thấy ánh mắt kiên định của Diệp Thu thì nàng liền biết, nếu như hôm nay nàng không nhận Ngộ Đạo Quả này thì chắc chắn sẽ khiến cho Diệp Thu rất đau lòng. Mà sự thương tâm buồn bã ấy lại bắt nguồn từ sự cự tuyệt vô tình của nàng.
Sư tôn sẽ hoài nghi năng lực của bản thân, cảm thấy không cách nào cho đồ đệ được cái gì mà tự oán trách chính mình.
Ánh mắt ấy đã hoàn toàn rơi vào trong mắt Lâm Thanh Trúc khiến cho nàng run lên.
Nàng cắn môi dưới, đôi mắt đầy ẩn tình nói ra: "Vâng sư tôn, Thanh Trúc xin nhận."
Thấy nàng cuối cùng cũng chịu nhận lấy Ngộ Đạo Quả mà Diệp Thu liền thở phào một hơi.
"Phù... Món hời từ nàng càng ngày càng khó lấy a!"
"Ta còn phải kèm thêm kỹ năng diễn xuất. May mà năm đó ta từng làm diễn viên quần chúng nên đã học được kinh nghiệm diễn xuất."
Trong lòng Diệp Thu thầm cảm hán nhưng có điều kết cục vẫn rất hoàn hảo.
Diệp Thu chậm rãi nói: "Ừm, ngươi về sớm nghỉ ngơi đi, vừa khéo nhân dịp này bế quan tu luyện để sớm ngày đột phá Vô cự cảnh."
Lâm Thanh Trúc khẽ gật đầu và đi ra khỏi đạo trường một cách lưu luyến rồi trở về phòng của mình.
Sau khi nàng rời đi, khuôn mặt không biến sắc của Diệp Thu dần dần lộ ra nụ cười tà ác.
"Hệ thống!"
[Đinh, túc chủ tặng cho đồ đệ bảo khí cực phẩm Phi Hoa Châm, phát động bạo kích trả về.]
[Đinh, túc chủ tặng cho đồ đệ linh quả cực phẩm, phát động bạo kích trả về.]
[Mở ra hay không?]
Cuối cùng cũng đến rồi sao?
Đây là thời khắc mà Diệp Thu mong chờ đã lâu kể từ ngày đầu tiên của hội võ.
"Mở ra!"
[Chúc mừng túc chủ phát động vạn lần bạo kích, thu được Tiên Thiên Linh Bảo, Bạo Vũ Lê Hoa Châm.]
[Chúc mừng túc chủ phát động vạn lần bạo kích, thu được một viên Tiên Thiên Cực Đạo Quả.]
"Vãi chưởng!"
"Món hời này quá có giá trị!"
Diệp Thu nghe tên những vật phẩm ban thưởng mà liền vui vẻ ngay lập tức. Thật không uổng công hắn diễn xuất một phen cảm động lòng người.