[Tiên Thiên Linh Bảo chính là linh khí được sinh ra từ đất trời, thuộc dạng pháp bảo tiên phẩm, luận về uy lực thì cũng không kém tiên khí chút nào.]
Diệp Thu xem xong giới thiệu mà trong lòng vô cùng kích động.
Sau Tiên Kiếm Vân Tiêu thì hắn lại thu được Tiên Kiếm Tiên Thiên Linh Bảo có uy lực không kém.
Nhìn lại Tiên Thiên Cực Đạo Quả cũng được sinh ra từ Tiên Thiên chi khí mà thành, cũng không hề kém so với các loại tiên quả khác. Thứ duy nhất không hoàn hảo chính là nó không có tiên khí giống như tiên quả. Nhưng luồng Tiên Thiên chi khí của nó lại vô cùng thuần tuý, vừa khéo có thể giúp Diệp Thu phá bỏ gông cùm xiềng xích mà đạt đến cảnh giới Chí Tôn tuyệt đỉnh trong truyền thuyết.
Có thể nói có được đồ vật này rồi Diệp Thu chỉ cần bế quan một khoảng thời gian là sẽ có thể tuyệt đối đột phá Chí Tôn cảnh, thành công tạo nên cơ thể Chí Tôn.
Đây là ranh giới giữa cơ thể phàm nhân và cơ thể Chí Tôn.
Có điều Diệp Thu hiện tại cũng không có thời gian bế quan, vì hắn mơ hồ có thể cảm giác được trong vòng vài ngày tới nhất định sẽ có biến cố.
"Bạo Vũ Lê Hoa Châm!"
"Ừm, thứ này rất hay nhưng có điều tạm thời chưa cần đến, cứ cất đi đã."
Diệp Thu lấy ra Bạo Vũ Lê Hoa Châm từ không gian bên trong hệ thống để xem vài lần, sau đó hắn cất nó vào trong ngọc trữ vật.
Bạo Vũ Lê Hoa Châm có tất cả mười hai cây châm, cũng không phải là ám khí Đường Môn gì đó, nó không có độc mà chính là Tiên Thiên Linh Bảo.
Đây chính là linh khí được sinh ra từ thiên tài địa bảo, có sức sát thương tuyệt đối. Một khi phát động thì có thể phá được bất kỳ rào cản năng lượng hoặc phòng ngự nào mà xuyên kim châm vào trong thân thể đối phương.
Một khi tiến vào trong cơ thể đối phương thì nó có thể phát nổ từ bên trong nhằm đánh tan tất cả phòng ngự của đối phương.
Thứ này rất thích hợp để đối phó với những tu sĩ Man tộc luyện thể và có thể các hung thú có lực phòng ngự cực mạnh.
Hiệu quả cụ thể thì Diệp Thu cần phải tự mình trải nghiệm mới biết được.
Mấy ngày sau, Tử Hà phong một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh trước kia.
Lâm Thanh Trúc bế quan trong Tử Hà động, Triệu Uyển Nhi cũng ngày ngày trốn trong phòng tu luyện, tất cả đều yên tĩnh đến lạ thường.
Hôm sau, Diệp Thu rời Tử Hà phong đi đến Ngọc Thanh điện để họp hội nghị giữa thủ toạ của thất mạch.
Trên đại điện, Mạnh Thiên Chính bất động nhìn phong thư trong tay với sắc mặt trầm tư.
"Chưởng giáo sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà vội vàng gọi chúng ta tới vậy?" Tề Vô Hối hỏi một cách vô cùng nghi hoặc.
Từ hội võ về sau hắn đã thay đổi hoàn toàn, không còn ra vẻ khinh thường người khác như trước kia nữa.
Hắn đã trở nên khiêm tốn câu nệ, thiếu đi vẻ phách lối đắc ý trước kia.
Sự thay đổi đột ngột như vậy của Tề Vô Hối quả thực đã khiến cho các thủ toạ khác cảm thấy kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ Tề Vô Hối thay đổi hoàn toàn như vậy đều là do một người, đó chính là Diệp Thu.
Có điều Diệp Thu lại bình tĩnh giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn yên lặng ngồi ở đó chứ không nói câu nào.
Mạnh Thiên Chính nhìn lướt qua đám người, âm thanh nặng nề nói ra:
"Rạng sáng hôm qua đột nhiên có vài con thái cổ di chủng chạy ra, bọn chúng đánh nhau long trời lở đất giống như tranh đoạt bảo vật nào đó. Toàn bộ Hoang Nguyên đều rung chuyển, dân chúng rơi vào cảnh lầm than.”
“Chiến hoả lan đã đến ngoài thành Quảng Lăng, thôn xóm rải rác trong Đại Hoang cũng không ngoại lệ mà toàn bộ đều gặp nạn. Chỉ có một bộ phận nhỏ rút lui kịp thời nên tránh được một kiếp."
Lời này vừa nói ra thì đã khiến cho mọi người trở nên im lặng.
"Ghê tởm! Thái cổ di chủng là cái thá gì mà dám đồ sát con dân nhân tộc chúng ta chứ?" Minh Nguyệt tay nắm thành quyền, ánh mắt hung ác phẫn nộ nói.
Nàng ngoại trừ tức giận thì cũng vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc là bảo vật gì thì mới thu hút được sự chú ý của mấy con hung thú này?
Nếu có thể dẫn được chúng ra thì có vẻ như bảo bối này vô cùng trân quý!
Mạnh Thiên Chính lắc đầu, nói: "Nghe nói có người nhìn thấy trên biển lửa có một con hỏa diễm thần điểu có thân thể to lớn, tốc độ cực nhanh. Căn cứ theo miêu tả thì đó chắc hẳn là Thôn Thiên Tước."
"Cái gì?!!"
"Thôn Thiên Tước ư?”
Một lúc sau đám người bỗng trở nên trầm mặc.
Đây là con thần điểu có tính xấu thích nuốt chửng vạn vật và vô cùng hung ác. Nó đã từng nuốt chửng một lúc mấy ngàn người, tu vi ít nhất cũng là Giáo chủ cảnh đỉnh phong, nói không chừng đã đạt đến Chí Tôn cảnh.
Thôn Thiên Tước từng bị Huyền Thiên đạo nhân đâm một kiếm và trục xuất đến Vô Nhân Khu rồi không dám lộ diện trong một khoảng thời gian rất dài.
Thật không ngờ lần này nó lại xuất hiện!
Nghe đến Thôn Thiên Tước mà Diệp Thu trở nên rất hứng thú. Năm đó sư tôn của hắn dường như đã đề cập với hắn về con thần điểu này.
Ông ta nói thực lực của Thôn Thiên Tước không tầm thường, chỉ cần dựa vào tu vi Giáo chủ cảnh đỉnh phong của nó năm đó mà đã không kém cường giả Chí tôn cảnh sơ kỳ một chút nào.
Tốc độ của nó lại vô cùng nhanh, trời sinh có tính giảo hoạt. Một khi nó phát hiện thực lực của đối thủ quá mạnh thì sẽ bay đi, căn bản không thể dây dưa cùng nó.
Năm đó Huyền Thiên đạo nhân cũng chỉ có thể trục xuất nó đi mà không có cách nào hạ nó triệt để.