"Cho nên sư huynh gọi chúng ta tới là để nói về vấn đề này sao?" Tề Vô Hối dường như đã hiểu nhưng vẫn mở miệng hỏi, hắn muốn biết ý cụ thể của Mạnh Thiên Chính là gì.
Mạnh Thiên Chính chậm rãi nói: "Lần này dưới núi e là đã sớm loạn hết lên. Đám tu sĩ chúng ta nhận ân trạch của đất trời, hưởng khí vận của nhân gian, đáng lẽ không nên ngồi khoanh chân nhìn. Năm đó Huyền Thiên sư thúc đã từng một mình gánh vác trách nhiệm về sự tồn vong của nhân tộc tại Đại Hoang chúng ta mà ngăn cản vạn tộc bên ngoài đường chân trời. Bây giờ Huyền Thiên sư thúc đã quy tiên, vậy chúng ta cũng nên đảm nhận phần trách nhiệm này. Chư vị sư đệ, sư muội cảm thấy như thế nào?"
Đám người nghe xong liền cảm thấy phát run, phảng phất nhớ lại trận đại chiến vạn tộc năm đó mà nhiệt huyết dâng trào.
Mặc dù trong bọn họ có rất nhiều người không tham dự trận đấu kia, nhưng đại đa số đều đã nghe qua các trưởng bối kể lại.
Tề Vô Hối cười một tiếng và dậm chân đứng lên nói: "Đời này của ta nói được làm được, nào sợ thứ gì! Chuyện năm đó Huyền Thiên sư thúc có thể làm thì chúng ta cũng có thể làm được!"
Đây là lần đầu tiên Dương Vô Địch thật lòng tán thành Tề Vô Hối mà lớn giọng: "Nói rất hay! Không phải chỉ là một con Thôn Thiên Tước thôi sao? Tiêu diệt nó là được!"
Minh Nguyệt mỉm cười nói: "Chưởng môn sư huynh hạ lệnh đi, chỉ cần ngươi ra lệnh thì trên dưới toàn giáo sẽ do ngươi điều động."
Giờ phút này, Mạnh Thiên Chính mới thật sự cảm nhận được sự đoàn kết của Bổ Thiên giáo.
Trước đó không có chuyện gì xảy ra thì lại đánh nhau đến đầu rơi máu chảy mà không ai phục ai. Thế nhưng trong lúc ngoài kia đang gặp uy hiếp thì lại trở thành huynh đệ tỷ muội đồng lòng.
Ừm, đây chính là nguyên nhân mà Bổ Thiên giáo có thể giữ vững tư thái đỉnh phong suốt bao nhiêu năm qua.
Mạnh Thiên Chính mừng rỡ nhìn bọn họ, ánh mắt ông ta bất giác nhìn về phía Diệp Thu đang đứng trong góc từ đầu tới cuối vẫn không phát biểu câu nào.
"Diệp sư đệ, ngươi cảm thấy thế nào?"
Diệp Thu hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn nghe được Mạnh Thiên Chính chủ động hỏi ý kiến của hắn nên có chút bất ngờ.
Cho tới nay Diệp Thu vẫn luôn là người bị xem nhẹ bởi vì thực lực của hắn quá thấp nên đã sớm hình thành thói quen.
Nhưng bây giờ thực lực của Diệp Thu đã mạnh ngang với Mạnh Thiên Chính, thậm chí còn có xu hướng vượt qua ông ta.
Ừm, đây cũng là một khởi đầu không tồi!
Tề Vô Hối trải qua chuyện đó nên cũng dần dần tiêu tan tính tình cổ quái của mình.
Đối với câu hỏi của Mạnh Thiên Chính thì Diệp Thu cũng chỉ cười nói: "Chưởng môn sư huynh cứ quyết định là được, ta không có ý kiến gì. Con Thôn Thiên Tước kia rất có duyên với Tử Hà phong của ta. Ừm, có thể là do vận mệnh đã định. Năm đó sư tôn của ta không kết thúc được nó mà nếu bây giờ nó đã tới rồi thì ta sẽ đích thân đến gặp nó một phen."
Nghe được câu đó của Diệp Thu mà trong lòng mọi người liền phát run, ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
Ai cũng rõ ràng con Thôn Thiên Tước kia mạnh đến cỡ nào. Nhưng vị sư đệ nhỏ tuổi nhất trong bọn họ tựa như cũng không đơn giản.
Từ đầu đến cuối bọn họ vẫn không thể thực sự nhìn thấu thực lực thật của Diệp Thu, và cũng không biết cực hạn của hắn là ở đâu.
Ngay cả Mạnh Thiên Chính cũng không thể nắm chắc ông ta có thể đánh thắng Diệp Thu hay không.
Lời này của Diệp Thu có thể nói là đã ổn định lòng người.
Lão già Mạnh Thiên Chính cười lớn một tiếng, nói:
"Ha ha ha, tốt! Ta đang đợi câu nói này của Diệp sư đệ! Vẫn là quy tắc cũ, các ngươi hành động theo phần của mình để tìm ra tung tích của Thôn Thiên Tước. Nhưng hãy nhớ kĩ, thực lực của Thôn Thiên Tước rất mạnh, nếu không phải bất đắc dĩ thì không được tuỳ tiện liều lĩnh mà hãy phát ra tín hiệu trước.”
“Lần này vây quét Thôn Thiên Tước cũng không chỉ có chúng ta mà còn có các cường giả tại các danh gia thánh địa khác, bọn họ trông thấy tín hiệu thì sẽ chạy đến. Đợi thời cơ đến mọi người sẽ cùng nhau ra tay trấn áp nó thì sẽ có cơ hội lớn hơn một chút."
Đám người cùng nhau đáp ứng.
"Đã rõ!"
"Tốt, các ngươi về chuẩn bị trước đi."
Hội nghị kết thúc, Diệp Thu mang vẻ mặt kỳ quái đi ra Ngọc Thanh điện.
Minh Nguyệt thấy vậy liền hiếu kỳ hỏi: "Diệp sư đệ có tâm sự gì sao?"
Diệp Thu lắc đầu nói: "Không, ta chỉ đang nghĩ đến một số chuyện vẫn chưa có manh mối. Đúng rồi, sư tỷ định khi nào xuống núi?"
Minh Nguyệt hơi nghiêng đầu cười nói: "Ngày mai sẽ đi! Trước khi xuống núi ta còn một vài chuyện cần xử lý! Còn ngươi thì sao?"
Diệp Thu ngẫm nghĩ, nói: "Ta à? Ngay bây giờ!"
"Ngươi vội thế sao?"
"Chuyện này không nên chậm trễ, ta có dự cảm tiếp theo sẽ xảy ra chuyện lớn."
Diệp Thu nói xong liền vội vã rời khỏi Ngọc Thanh điện, chỉ để lại cho Minh Nguyệt một bóng lưng xa dần.
"Xảy ra chuyện lớn ư?" Minh Nguyệt sững sờ tại chỗ, nàng nhất thời không rõ ý tứ trong câu nói của Diệp Thu.
Minh Nguyệt lắc lắc đầu, trăm mối ngổn ngang vẫn không có cách gỡ bỏ. Nàng dứt khoát không nghĩ nhiều nữa mà quay người rời đi.