Tại Tử Hà phong.
Vừa trở lại đạo trường, Diệp Thu liền gọi Triệu Uyển Nhi và Tiêu Dật tới.
Lâm Thanh Trúc giờ này vẫn đang bế quan đột phá vào Vô Cự cảnh nên không có mặt.
"Sư tôn gọi chúng đệ tử tới là có chuyện gì vậy ạ?" Triệu Uyển Nhi mịt mù hỏi.
Sáng hôm nay Diệp Thu vội vã tới Ngọc Thanh điện họp mặt, khi trở về lại mang khuôn mặt cứng nhắc, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy Diệp Thu xuất hiện với vẻ mặt này.
Diệp Thu trầm mặc hồi lâu mới nói: "Uyển Nhi, vi sư chuẩn bị xuống núi một khoảng thời gian, sư tỷ của ngươi vẫn còn đang bế quan, mấy ngày này mọi chuyện ở Tử Hà phong ta sẽ giao cho ngươi phụ trách."
Chuyện này có chút đường đột khiến cho Triệu Uyển Nhi nhất thời không kịp phản ứng, một lúc lâu mới hỏi ra: "Ơ kìa, sư tôn xuống núi làm gì thế? Khi nào ngài quay trở về?"
"Ừm, ngươi đừng hỏi nữa, lúc nào nên trở về thì ta sẽ trở về." Diệp Thu nói xong thì chậm rãi đứng dậy nhìn thoáng qua Tiêu Dật nói tiếp: "Đi thôi, lần này ta sẽ đưa ngươi xuống núi mở mang tầm mắt một chút."
Tiêu Dật liền sửng sốt và có cảm giác hơi vui mừng.
"Ta không nghe nhầm chứ? Lần này xuống núi ra oai mà Diệp tiền bối lại mang ta theo ư?"
"Chà chà, được được!"
"He he he, cuối cùng Diệp tiền bối cũng chịu đưa ta xuống núi ra oai rồi. Ta gần một tháng nay chưa được ra oai nên cảm thấy ngột ngạt gần chết."
Trong lòng Tiêu Dật mừng thầm nhưng không hề để lộ ra ngoài mà bày ra bộ mặt đắc ý đi theo Diệp Thu giống như một tên tiểu tuỳ tùng mà nhỏ giọng nói với Triệu Uyển Nhi: "Uyển Nhi tỷ, ta xuống núi đây! Tạm biệt nhé!"
"Cút!" Thấy vẻ mặt đắc ý của Tiêu Dật mà Triệu Uyển Nhi giận đến mức không có chỗ phát tiết.
Sư tôn cũng quá bất công đi, lần này xuống núi không mang theo ta mà lại dẫn theo hắn.
Dẫn hắn đi thì làm được gì chứ? Hắn không thể đánh mà cũng không thể nhìn, thi thoảng còn gây ra tai hoạ khiến cho ngài lao tâm khổ tứ, còn không bằng mang ta đi theo!
Triệu Uyển Nhi có chút uỷ khuất, có điều sư tôn làm vậy chắc hẳn là có lý do của ngài nên nàng cũng không dám phỏng đoán ý tứ của sư tôn.
"Ha ha ha, ngươi hâm mộ ta chứ gì? Tạm biệt!" Đối mặt với oán khí của Triệu Uyển Nhi mà Tiêu Dật phủi mông đắc ý đi theo bộ pháp của Diệp Thu phía trước.
Cuối cùng cũng đến lượt ta xuống núi ra oai một lần, hơn nữa ta còn đi cùng một vị mạnh đến vậy. Ta muốn xem thử còn ai dám động vào ta nữa không?
Lão tử còn chưa đâm chết ngươi a! Ngươi biết thiếu gia ta là ai không? Mở to con mắt chó của ngươi mà nhìn xem vị bên cạnh ta là ai đi!
Tiêu Dật thuộc loại tin tưởng tuyệt đối thực lực của Diệp Thu nên hắn sẽ không lo lắng bị lật bàn.
Sau khi rời khỏi Tử Hà phong, cả hai một đường bay về phía thành Quảng Lăng.
Trên đường đi, Tiêu Dật hưng phấn lạ thường. Hắn gặp mỹ nữ nào trên đường thì cũng phải huýt sáo một cái, dáng vẻ như tự tìm đường chết.
Vẻ mặt ấy dường như đang nói: Ngươi có biết đại ca là ai không?
Đường tới thành Quảng Lăng dài trăm dặm nên đến tận trưa hai người mới tới điểm đến.
"A... Tiền bối, chúng ta tới thành Quảng Lăng làm gì vậy?" Tiêu Dật dần dần ý thức được chỗ không đúng vì không phải đã nói xuống núi ra oai hay sao mà lại về nhà hắn.
Chờ đã!
Vừa hạ xuống đất, Tiêu Dật đột nhiên ý thức được một vấn đề, đó là thành Quảng Lăng lúc này đã không giống với thành Quảng Lăng trong trí nhớ của hắn.
Khắp thành trì đều có dân tị nạn rải rác trên đường phố, đô thành phồn hoa trước kia lúc này lại có vẻ hơi sa sút.
Thành trì giống như vừa bị chiến hoả càn quét qua mà dân chúng lầm than lưu lạc khắp nơi.
Cảnh vật tiêu điều và dân tị nạn khắp nơi khiến cho Tiêu Dật có chút bất an.
"Nơi đây... đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Hắn bối rối chạy vào nhà thì Diệp Thu cũng không ngăn cản mà đi theo hắn đến Tiêu gia.
"Cha, mẹ..." Tiêu Dật xông vào Tiêu phủ và chạy thẳng tới đại sảnh, trong lòng hắn gấp gáp nên không chú ý tới điều gì.
"Thiếu gia..." Mấy tên hạ nhân trông thấy Tiêu Dật vội vã chạy về thì liền thất kinh mà định gọi hắn, nhưng lại thấy hắn xông qua mà tay vừa vươn ra rồi lại thu vào.
Một lát sau bọn họ liền thấy một thân ảnh đứng tại ở cổng Tiêu phủ.
"Diệp chân nhân!" Đám người lập tức hành lễ.
Bọn họ không hề quên Diệp Thu bởi vì Tiêu Chiến đã bắt từng người bọn họ nhớ kỹ tướng mạo của hắn. Do ông ta sợ hãi một người nào đó trong gia tộc không có mắt mà đắc tội với hắn.
Diệp Thu hỏi: "Ừm, tộc trưởng của các ngươi có nhà không?"
Mấy người kia bối rối, run rẩy nói: "Vài ngày trước tộc trưởng đã mang theo vài vị cao thủ trong gia tộc ra ngoài Hoang Nguyên để cứu tế nạn dân đến nay vẫn chưa trở về…"
Diệp Thu nhướn mày, vừa rồi trên đường đi hắn đã quan sát tình huống bên ngoài, hiện giờ toàn bộ Hoang Nguyên đều đang chìm trong chiến hoả hỗn loạn.
Diệp Thu không ngờ Tiêu Chiến lại mang theo người trong gia tộc ra ngoài để cứu tế nạn dân. Hắn có chút bất ngờ nhưng suy nghĩ kỹ thì cũng không có gì bất ổn.
Xem ra phán đoán trước kia của ta không sai!
Tên Tiêu Chiến này rất có ích, vừa xảy ra chuyện thì ông ta sẽ xông lên thật!