Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 147 - Chương 147 - Gặp Lại Người Quen

Chương 147 - Gặp Lại Người Quen
Chương 147 - Gặp Lại Người Quen

"Chân nhân tìm tộc trưởng của chúng ta có chuyện gì không?" Một người hạ nhân to gan hỏi.

Diệp Thu trầm mặc một hồi rồi lắc đầu nói: "Không, ta chỉ tiện đường tới Tiêu gia chút thôi."

Chưa tới một lúc sau, Tiêu Dật khôi phục sắc mặt bình thường đi ra.

Hắn từ chỗ mẫu thân hắn mà biết được phụ thân hắn đã đưa người trong gia tộc ra ngoài.

Sau khi hắn biết rõ cha mẹ trong nhà không sao thì cũng dần yên tâm.

Quay về bên cạnh Diệp Thu, Tiêu Dật hỏi: " Diệp tiền bối, phụ thân ta không có nhà, chúng ta đi đâu nữa đây?"

Trước đó hắn vẫn không rõ lần này Diệp Thu xuống núi là vì cái gì, nhưng bây giờ đột nhiên hắn đã hiểu ra vì sao Diệp Thu lại đưa hắn xuống núi lần này.

Có thể là vì thành Quảng Lăng gặp phải hung thú tấn công từ trước đến nay chưa từng có, có liên quan đến an nguy Tiêu gia của hắn nên mới đưa hắn về chăng?

Trăm dặm Hoang Nguyên ngoài thành đều có hung thú khắp nơi, nguy hiểm trùng trùng. Mà trong thành cũng dần dần bất an, số lượng dân tị nạn ngày càng nhiều nên thường xảy ra nạn cướp bóc, đốt giết trong thành, lúc nào cũng có thể bộc phát một trận huyết chiến.

Diệp Thu nhàn nhạt nhìn tình trạng xung quanh nói: "Đi thôi, ra khỏi thành xem sao."

Trong thành trước mắt coi như ổn định, tạm thời sẽ không xuất hiện xung đột nào quá lớn.

Về phần bên ngoài thành thì giờ phút này đang dầu sôi lửa bỏng, các cường giả nổi danh từ khắp các thánh địa đã lần lượt xuất hiện.

Vừa rồi Diệp Thu vào thành cũng chú ý tới Hàn Sinh Dịch, là vị trưởng lão mà hắn tình cờ gặp lần trước cũng xuất hiện ở đây.

Trừ vị đó ra thì còn rất nhiều gương mặt lạ lẫm mà hắn chưa từng gặp.

Tiêu Dật khẽ gật đầu đi theo chân Diệp Thu rời khỏi nhà hắn một lần nữa.

Dọc đường đi qua thì thấy nạn dân chen chúc trên phố, đi tới phía dưới thành Quảng Lăng quan sát biển lửa ngoài kia khiến trong lòng Tiêu Dật vô cùng xúc động.

"Trời đất! Biển lửa này rốt cuộc là do ai làm ra

Trên thành tụ tập không ít người đang nhao nhao nghị luận về tình huống bên ngoài thành.

"Này, các người nghe nói gì chưa? Tối qua mấy vị cường giả của Lâm gia đã gặp phải một con cự thú di chủng có thực lực vô cùng to lớn tại hành lang Lâm Tây đấy. Nghe nói đó còn là một con Thái Cổ di chủng, thực lực ít nhất cũng là Giáo Chủ cảnh sơ kỳ, suýt chút nữa đã diệt sạch cả đoàn quân mấy trăm người của Lâm gia."

"Ta cũng nghe nói thế! Có người phát hiện con cự thú di chủng kia đã đi về phía Thiên Thanh lĩnh. Lâm gia và Dương gia đã phái mấy tên cao thủ đến truy lùng tung tích của nó mà không biết bây giờ ra sao?"

"Lần này sơn bảo xuất hiện cơ hồ đã thu hút một nửa hung thú bên trong Vô Nhân Khu đi ra ngoài. Toàn bộ cảnh nội của Đông Hoang đều đã loạn thành một bầy."

"Không biết thành Quảng Lăng này có thể giữ được đến cùng hay không? Xem ra chúng ta cũng phải xem xét mới được."

Nghe bên tai truyền đến tiếng nghị luận, Diệp Thu mang vẻ mặt ngưng đọng lâm vào trầm tư.

"Xem ra lần bạo động này còn kịch liệt hơn lần trước. Chỉ là không biết mấy con hung thú to lớn kia hiện giờ đang ở đâu?" Diệp Thu lầm bầm nói.

Hắn đến đây vì Thôn Thiên Tước, vốn định tới thành Quảng Lăng để tìm hiểu thêm tin tức nhưng dường như lại không thu hoạch được gì.

Những người trông thấy Thôn Thiên Tước phần lớn đều bị nó ăn thịt cho nên rất khó có tin tức về nó.

Trông thấy Diệp Thu rơi vào trầm tư mà Tiêu Dật cũng không biết nói gì, vì hắn không biết Diệp Thu đang suy nghĩ cái gì cho nên cũng không dám quấy rầy.

Trong lúc đang đảo mắt thì phía bên trái lại bất ngờ xuất hiện một người quen.

"Ồ, đây không phải Lâm công tử hay sao? Mấy ngày không gặp mà sao ngươi tàn tạ thế?" Tiêu Dật lập tức vui vẻ chào hỏi.

Người quen phía bên trái kia chính là Lâm Phong, là kẻ thù từ lâu của Tiêu Dật.

Lâm Phong lúc này có chút tàn tạ, quần áo cả người đều tả tơi, hiển nhiên là hắn mới từ ngoài thành về và còn chưa có thời gian nghỉ ngơi.

Tiêu Dật làm sao có thể bỏ qua cơ hội hiếm có này vì hắn không quên được vẻ mặt của Lâm Phong lần trước khi Tiêu Dật bị Diệp Thu đánh.

Lâm Phong trông thấy Tiêu Dật thì vẻ mặt càng khó coi hơn nói: "Tiêu Dật, ngươi có ý gì? Muốn đánh một trận sao?"

"Hừ, bộ dạng bây giờ của ngươi thì ta có thể đánh được mười trận."

"Ngươi..." Thấy Tiêu Dật tỏ ra khinh thường thì Lâm Phong tức giận đến cực độ và chuẩn bị động thủ.

Nhưng Lâm Phong bất chợt phát hiện một thân ảnh phía sau Tiêu Dật mà sắc mặt trở nên trắng bệch, lộ ra vẻ khủng hoảng.

Tại sao hắn… lại ở đây?

Lâm Phong không thể quên thân ảnh áo trắng kia, chuyện lúc đó dường như chỉ mới xảy ra hôm qua, khiến cho hắn nhớ về nhát kiếm trực diện từng khiến hắn suýt bỏ mạng kia.

Vì sự ngu xuẩn của bản thân mà hắn suýt nữa khiến cho cả Lâm gia bị sụp đổ!

Trước đây Diệp Thu đã từng nói sau này sẽ tới thành Quảng Lăng, Lâm Phong vốn cho rằng Diệp Thu đang nói đùa, nhưng không ngờ hắn thật sự đã xuất hiện.

"Thiếu gia..." Mấy vị cường giả phía sau Lâm Phong cũng phát hiện ra Diệp Thu mà sợ hãi nhắc nhở Lâm Phong chớ có xúc động và càng không được tranh đấu với Tiêu Dật.

Bởi vì bọn hắn đã biết được Tiêu gia đã gia nhập Bổ Thiên giáo và dựa dẫm vào Tử Hà phong.

Hiện nay thực lực của Tiêu gia đã dần dần vượt qua Lâm gia, nếu Lâm Phong tranh đấu với Tiêu Dật lúc này thì chỉ mang đến phiền phức cho Lâm gia mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment