Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 148 - Chương 148 - Dương Dương Tự Đắc

Chương 148 - Dương Dương Tự Đắc
Chương 148 - Dương Dương Tự Đắc

Tiêu Dật cũng phát hiện ánh mắt của bọn họ không đúng, quay đầu nhìn sang Diệp Thu liền lập tức hiểu ra điều gì đó.

Ha ha ha, thì ra là thế!

Ta còn tưởng bức khí của mình quá nặng cho nên doạ chết bọn họ, hoá ra bọn họ sợ Diệp tiền bối!

Dần hiểu được điều này khiến cho Tiêu Dật lập tức trở nên vui vẻ. Đây không phải rõ ràng đã cho ta một cơ hội ra oai sao?

Không thể không nói, đi theo một vị đại lão như này mà muốn cúi thấp đầu cũng khó!

Nếu đã như vậy thì ta sẽ không khách khí nữa!

"Khụ khụ... Đến đây đi, không phải ngươi rất lợi hại sao? Các người cùng lên đi, hôm nay bản thiếu gia muốn đánh mười trận!" Tiêu Dật vênh váo đắc ý vô cùng mà chỉ vào Lâm Phong cùng mấy tên cường giả phía sau hắn ta mà phách lối nói.

"Ngươi..." Lâm Phong nổi giận lộ ra khuôn mặt dữ tợn, hiển nhiên hắn đã bị Tiêu Dật chọc tức.

Nhưng mấy tên cường giả phía sau Lâm Phong thì tâm tính lại khá hơn một chút. Dù sao bọn họ cũng là cao thủ tu hành cả chục năm, vậy sao có thể để cho một thằng nhóc tuỳ tiện chọc giận được?

"Ha ha ha, Tiêu công tử thật biết nói đùa, thực lực của chúng ta thấp kém thì làm sao dám khiêu chiến với Tiêu công tử.”

“Tiêu công tử quá khác so với trước đây, tướng mạo anh dũng, khí phách phi thường, rất có phong thái của thiên nhân."

Lâm Hải cười ha hả nịnh bợ, Tiêu Dật lúc này liền sung sướng đến nở mũi.

A… Thoải mái!

Đây chính là cảm giác ra oai từng có của ta!

"Coi như các ngươi thức thời, thấy các ngươi hiểu chuyện như thế nên hôm nay bản thiếu gia sẽ không làm khó dễ các ngươi nữa." Tiêu Dật cáo mượn oai hùm mà ra oai một phen, vẻ mặt hắn giống như là hắn mạnh thật sự vậy.

Nhìn dáng vẻ đắc ý của Tiêu Dật mà cơn thịnh nộ của Lâm Phong muốn bộc phát nhưng lại sợ hãi uy nghiêm của Diệp Thu nên không dám nổi giận.

"Hôm nay chúng ta nhận thua! Coi như ngươi lợi hại!"

"Chúng ta đi!"

Lâm Phong hung tợn trừng mắt nhìn Tiêu Dật rồi quay người chuẩn bị rời đi.

"Đợi đã!" Lúc này, một nói từ phía sau truyền đến khiến cho đám người run lên trong lòng.

Lâm Phong rất kinh hãi, nói thẳng ra là hắn cảm thấy đại sự không ổn.

Bọn hắn vô cùng quen thuộc với giọng nói này, đó chính là giọng nói khơi lên sự sợ hãi từ tận sâu trong lòng bọn hắn.

Chỉ thấy Diệp Thu từ từ đi về phía bọn hắn. Nhóm người Lâm Phong bắt đầu nhũn cả ra và không ngừng run rẩy.

Đây chính là sự sợ hãi phát ra từ nội tâm!

Lâm Phong mang sắc mặt tái nhợt chậm rãi xoay người lại. Hắn run rẩy nhìn người đang đi về hướng mình mà trong lòng căng thẳng không thôi.

"Tiền... tiền bối..." Lâm Phong run rẩy gọi một tiếng.

Lúc này hắn đang suy nghĩ lát nữa bản thân sẽ chết với tư thế như nào?

Có điều lại nằm ngoài ý muốn của hắn đó là Diệp Thu không lộ ra sát khí mà lại bình thản nhìn xem bọn hắn hỏi: "Các ngươi mới từ ngoài thành về phải không?"

Lâm Hải xem như trầm ổn nên vội vàng đáp: "Bẩm báo Diệp chân nhân, nhóm chúng ta đúng là mới từ ngoài thành về, không biết Diệp chân nhân muốn hỏi chuyện gì?"

Diệp Thu khẽ gật đầu rồi tiếp tục hỏi: "Ừm, tình hình ngoài thành bây giờ như thế nào? Các ngươi có phát hiện bóng dáng của Thôn Thiên Tước không?"

Thôn Thiên Tước!

Lời này vừa nói ra thì lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trên thành.

Lúc này mọi người mới phản ứng được, thì ra thân ảnh áo trắng kia chính là nam nhân mà trước đó đã dùng một kiếm trảm bại Luyện Ngục Cự Viên.

"Thủ tọa của Tử Hà phong tại Bổ Thiên giáo, Diệp Thu!"

"Lại là hắn! Hắn tới đây khi nào vậy?"

Đám người rất kinh hãi, vì vừa rồi bọn họ chuyện trò sôi nổi mà lại không ai phát hiện sự tồn tại của Diệp Thu.

"Trời đất! Tôn đại thần này vừa mới đứng cạnh ta thế mà ta lại không phát hiện ra!" Có người lau mồ hôi lạnh nói ra một cách hãi hùng.

Vẫn may là bản thân hắn không có nói lời nào ngông cuồng, nếu như bất cẩn để cho Diệp Thu nghe được thì há chẳng phải hắn sẽ tiêu đời rồi sao?

Về tin đồn Diệp Thu trảm bại Cự Viên trước đó thì cho tới bây giờ vẫn còn lưu truyền trong dân gian.

Đặc biệt trong thành Quảng Lăng, trước đây Diệp Thu đã đích thân tới đây và dung một kiếm đánh bại ba vị trưởng lão của thánh địa Bất Lão Sơn.

Khi đó Diệp Thu đã là Giáo chủ cảnh, bây giờ lại trông thấy hắn mà có người đã phát hiện ea khí tức của hắn tựa như còn mạnh hơn lúc trước. Chỉ là không ai biết cực hạn của hắn rốt cuộc ở đâu?

Ai đối mặt với vị cường giả như Diệp Thu đều sẽ rất khó để giữ vững tỉnh táo.

Tiêu Dật thấy vậy mà trong bụng liền nở hoa. Hắn nhìn vẻ mặt của mọi người mà thầm nói.

"He he he, thấy chưa, ta đi cùng với Diệp tiền bối thì các ngươi có sợ hay không?"

"Quá thống khoái! Tiêu Dật ta chưa từng được ra oai mạnh như thế này!"

"Đây có thể là quyết định sáng suốt nhất trong suốt cuộc đời ta!"

Từ khi đi theo Diệp Thu, Tiêu Dật nhìn ai cũng đều không vừa mắt, sự tự tin đã tăng vọt lên.

Trong lòng hắn miên man bất định, hắn cảm giác như mình đã đi đến đỉnh phong nhân sinh.

Bình Luận (0)
Comment