Lúc này mấy tên cường giả của Lâm gia đã vô cùng hốt hoảng.
Đối mặt với lời hỏi thăm của Diệp Thu mà bọn hắn nhìn nhau không biết trả lời ra sao.
Cũng may vị cường giả Thần Tàng ngũ cảnh Lâm Hải kia coi như còn giữ được bình tĩnh mà chỉ nghe hắn nói:
"Bẩm báo chân nhân, nhóm chúng ta đi xung quanh vài ngày nhưng không phát hiện được bóng dáng của Thôn Thiên Tước, nhưng có điều lại gặp phải vài con Thượng cổ đại hung có thực lực không tầm thường. Lâm gia chúng ta cũng vì thế mà phải trả ra một cái giá rất đắt, toàn quân suýt chút nữa bị diệt."
"Giờ phút này tình hình ngoài thành đã sớm trở nên dầu sôi lửa bỏng, khắp nơi đều có chiến tranh, toàn bộ các đại gia tộc và các thánh địa đều gia nhập chiến đấu, đánh đến long trời lở đất."
“Về phần Thôn Thiên Tước thì tối hôm qua có người ở Nam Lương đã trông thấy nó, lúc ấy có một đám nạn dân đang đi tị nạn cả mấy ngàn người mà đều bị nó một ngụm nuốt chửng, không một ai sống sót, rất thảm khốc."
"Ta nghi là nó đã tiến vào Vô Nhân Khu rồi."
Nghe vậy mà Diệp Thu liền nhướng mày, sự tình tựa như đã phát triển theo chiều hướng xấu nhất.
Một khi Thôn Thiên Tước đã vào Vô Nhân Khu mà Diệp Thu còn muốn tìm nó thì e là rất khó.
Vô Nhân Khu rộng lớn bát ngát, còn có mười vạn đại sơn, Thôn Thiên Tước tìm đại một cái sào huyệt chui vào không ra thì Diệp Thu có tìm cả năm cũng không thể tìm thấy nó.
Có điều Diệp Thu cảm thấy có khả năng Thôn Thiên Tước sẽ lại xuất hiện, bởi vì lần này nó ra khỏi Vô Nhân Khu cũng là vì sơn bảo.
Mà hiện nay sơn bảo chưa rơi vào tay ai, chỉ cần Lão Quy kia lại xuất hiện thì Thôn Thiên Tước chắc chắn cũng sẽ xuất hiện.
Sau khi hiểu ra được tất cả chân tướng thì Diệp Thu khẽ gật đầu và cũng không làm khó bọn hắn nữa.
Mặc dù trước đó bọn hắn đã từng đắc tội Diệp Thu nhưng đối với Diệp Thu bây giờ mà nói Lâm gia cũng chỉ là dạng sâu kiến có thể diệt trong nháy mắt. Hắn căn bản không để tâm và cũng lười đối phó với bọn hắn.
Loại sâu kiến nhỏ bé này đã không còn uy hiếp gì đối với Diệp Thu, nhưng để xử lý thì có phần hơi phiền toái. Nếu giẫm thì hắn phải một phát chết luôn nhưng xem ra còn phải giẫm rất lâu mới diệt đượcLâm gia hoàn toàn.
Nhưng hắn nào có nhiều thời gian như vậy? Bây giờ hắn vẫn còn một đống chuyện đang đợi hắn đến xử lý!
Nếu như mỗi con sâu kiến đắc tội mình mà đều phải đi giẫm chết thì chẳng phải hắn sẽ giẫm đến mệt chết rồi sao?
Chủ yếu Diệp Thu cũng không có đam mê giết chóc mà chỉ dựa vào tâm tình. Nếu tâm tình hắn tốt thì có thể tha cho ngươi một mạng.
"Đi thôi." Diệp Thu quan sát một hồi rồi bình thản nói với Tiêu Dật. Sau đó hắn nhảy xuống tường thành và tiến vào Hoang Nguyên.
Tiêu Dật đắc ý nhìn xem Lâm Phong và không quan tâm đến ai nữa mà đi theo sau Diệp Thu.
Lâm Phong phẫn nộ nhìn theo bóng lưng cả hai rời đi mà đập tường nói: "Ghê tởm! Tiểu tử này không phải từng đắc tội với Diệp chân nhân sao? Vì sao mới chớp mắt một cái mà hắn lại biến thành đầy tớ của Diệp chân nhân rồi?"
Lâm Phong thật sự không hiểu, nếu luận về thiên phú và tư chất thì Tiêu Dật hoàn toàn không thể so được với hắn. Mà thực lực của Tiêu gia cũng kém xa so với Lâm gia, nhưng hôm nay Tiêu gia lại có loại chống lưng khủng bố mà bọn hắn chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Lâm Hải dường như có thể nhìn ra điều gì đó, hắn vuốt râu nhìn xem thiếu gia nhà mình rồi lại nhìn bóng lưng Tiêu Dật đang rời đi mà lắc đầu thở dài một hơi nói: "Haizz, tên Tiêu Dật này không đến mức thiên tài nhưng hắn khá thông minh và cũng có chút ưu tú, chỉ là hắn không cần thể diện."
Đám người nghe vậy liền tỏ ra kinh ngạc.
Ngươi nói cái gì vậy?
"Lâm thúc có ý gì?" Lâm Phong không hiểu mà khiêm tốn thỉnh giáo Lâm Hải.
Thấy thiếu gia nhà mình khiêm tốn thỉnh giáo thì Lâm Hải lộ ra nụ cười hài lòng, giải thích:
"Người như Tiêu Dật bình thường có vẻ ngang ngược càn rỡ, nhưng trên thực tế tâm của hắn lại sáng như gương. Hắn gặp người mình không thể động tới thì liền có thể bỏ qua thể diện mà can đảm nhận sai, dù bảo hắn quỳ xuống thì hắn cũng có thể làm được."
"Đại trượng phu co được thì cũng giãn được, loại chuyện liên quan đến tính mạng này cũng không cần thể diện. Chỉ cần có ích cho gia tộc thì chút sỉ nhục ấy có là gì đâu?"
"Ta cũng nghe nói đến chuyện trước kia Tiêu Dật đã đắc tội với Diệp Thu, nghe nói hắn lúc ấy đã không hề do dự mà quỳ xuống xin tha mạng. Hắn còn nói một câu hoang đường rằng mình là một đứa con rất có hiếu."
"Có thể Diệp chân nhân đã nhìn trúng điểm này của Tiêu Dật nên mới bằng lòng cho hắn đi theo."
"Hành động này của Tiêu Dật mặc dù có vẻ rất bất kham và thấp hèn, nhưng đôi khi lại tranh thủ mang về cho bản thân hắn một cơ hội."
Nghe xong lời giải thích của Lâm Hải mà đám người liền bừng tỉnh, Lâm Phong thì càng mỉm cười tự giễu.
Mẹ nó! Thì ra ta thua hắn ở điểm này!
Sớm biết thế thì trước đây ta cũng quỳ xuống rồi!